Lý Quân nghe thế thì sửng sốt, nụ cười trên mặt tắt đi, hỏi: “Thế sao, còn nhớ rõ tiểu sư huynh muội?”
“Tất nhiên nhớ rồi,” Thủy Khanh ấm ức nói, “Không chỉ thế muội còn nhớ rõ dáng dấp huynh ấy ra sao kìa. Nhớ lúc nhỏ thì tam sư huynh là người thương muội nhất —— Cho dù muội thật sự không nhớ, đại sư huynh vẽ huynh ấy gần trăm năm rồi, muội sẽ không nhận ra ư?”
Phái Phù Dao có truyền thống giữ lại tranh của mỗi một đệ tử trong chín tầng Kinh lâu, ngay cả bây giờ bọn họ không thể trở về, Nghiêm Tranh Minh cũng vẫn muốn thay Trình Tiềm giữ lại một bức. Đáng tiếc y xoá xoá sửa sửa, làm đi làm lại, đến nay vẫn chưa có bức nào đúng mẫu.
Lý Quân cười nói: “Vô lương tâm, bọn ta không thương muội à?”
Gã nói, cũng nhìn theo Thuỷ Khanh, chỉ thấy ấn tượng người nọ thoáng qua như loé lên, chẳng nhìn ra gì.
“Tiểu sư huynh muội từ nhỏ đã có vẻ nghiêm chỉnh, bộ dáng có khả năng như vậy, có gì mà kinh ngạc,” Lý Quân ngừng một chút rồi dặn dò, “Được rồi, lời này nhớ đừng nói cho đại sư huynh, cẩn thận y lên cơn với muội.”
Thủy Khanh thuận miệng đáp, đôi mắt đảo liên tục, chẳng biết xấu hổ mà toan tính: “Tiểu ca này nhìn rất hợp mắt, lát nữa muội phải đi làm quen y một chút.”
Nàng nghĩ như vậy tự nhiên thấy khẩn trương, giang hai cánh bay đến giữa trời, oán trách: “Sao đại sư huynh vẫn chưa về, định ở trong cốc Minh Minh làm con rể ư?”
Không cần sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335981/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.