Đáng tiếc, sự xoắn xuýt và tình cảm thâm sâu của Nghiêm chưởng môn, Trình Tiềm chẳng biết gì ráo.
Lúc này chẳng qua nó làm bộ tám gió thổi chẳng động, vạn chuyện đều bỏ ngoài tai, nhóm bọn nó bốn chữ lão ấu bệnh tàn đã chiếm được ba, Trình Tiềm nào phải chí lớn, sao có thể hoàn toàn nhập định?
Nó chỉ gặp đảo chủ vài lần, lại có bệnh đa nghi rất nặng, căn bản chưa tin tưởng gì. Lúc này vừa nắm bắt thời cơ điều tức, vừa phân tâm để nghe nghóng động tĩnh xung quanh, tính toán: “Chuyện này khó bề phân biệt, một lát không được còn phải đánh nhau. Hay nhất là bọn nó cứ trà trộn vào trong tán tu —— tán tu trên đảo Thanh Long đa phần là đám người ô hợp, sẽ không bị các đại năng để ý, nói không chừng có thể thừa lúc hỗn loạn trốn ra ngoài.”
Nhân tiện nghĩ thêm: “Nếu đi không được… Vậy đành phải đánh một trận, cùng lắm thì chết tại đây. Nếu có thể thay mọi người chống đỡ trong chốc lát, ta cũng coi như nhắm mắt.”
Trong lòng đánh cược như vậy, trái lại không hề lo lắng mà suy đi nghĩ lại, đình trệ trong người cũng thông thuận không ít.
Khi lòng người đang bàng hoàng, cuối cùng đảo chủ đã mở miệng, giải thích: “Vài chục năm trước, ta cùng các đạo hữu thống nhất đấu với đại ma một trận, hồn phách bị hao tổn. Cho đến nay đều bế quan chữa thương, chẳng biết chư vị muốn nhìn cái gì?”
Bạch Kê ép sát từng bước nói: “Nói như vậy, Cố đảo chủ không định quang minh chính đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335973/quyen-2-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.