Đáng tiếc, sự xoắn xuýt và tình cảm thâm sâu của Nghiêm chưởng môn, Trình Tiềm chẳng biết gì ráo. Lúc này chẳng qua nó làm bộ tám gió thổi chẳng động, vạn chuyện đều bỏ ngoài tai, nhóm bọn nó bốn chữ lão ấu bệnh tàn đã chiếm được ba, Trình Tiềm nào phải chí lớn, sao có thể hoàn toàn nhập định? Nó chỉ gặp đảo chủ vài lần, lại có bệnh đa nghi rất nặng, căn bản chưa tin tưởng gì. Lúc này vừa nắm bắt thời cơ điều tức, vừa phân tâm để nghe nghóng động tĩnh xung quanh, tính toán: “Chuyện này khó bề phân biệt, một lát không được còn phải đánh nhau. Hay nhất là bọn nó cứ trà trộn vào trong tán tu —— tán tu trên đảo Thanh Long đa phần là đám người ô hợp, sẽ không bị các đại năng để ý, nói không chừng có thể thừa lúc hỗn loạn trốn ra ngoài.” Nhân tiện nghĩ thêm: “Nếu đi không được… Vậy đành phải đánh một trận, cùng lắm thì chết tại đây. Nếu có thể thay mọi người chống đỡ trong chốc lát, ta cũng coi như nhắm mắt.” Trong lòng đánh cược như vậy, trái lại không hề lo lắng mà suy đi nghĩ lại, đình trệ trong người cũng thông thuận không ít. Khi lòng người đang bàng hoàng, cuối cùng đảo chủ đã mở miệng, giải thích: “Vài chục năm trước, ta cùng các đạo hữu thống nhất đấu với đại ma một trận, hồn phách bị hao tổn. Cho đến nay đều bế quan chữa thương, chẳng biết chư vị muốn nhìn cái gì?” Bạch Kê ép sát từng bước nói: “Nói như vậy, Cố đảo chủ không định quang minh chính đại chiếu một cái?” Đảo chủ thản nhiên nhìn lão, vẻ mặt mỏi mệt chợt loé lên, than thở: “Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ*, dù là tội danh hoang đường như thế —— Bạch cung chủ, ngươi tin cũng được, không tin cũng được. Cố mỗ chưa từng gặp qua lệnh tôn, trong tay càng chưa từng có Phệ Hồn đăng, về phần quỷ đạo…” (*): Nếu đã muốn vu oan giá hoạ, thì nói lời gì mà chẳng được. Ông cúi đầu cười khẩy một tiếng, mang theo chút trào phúng, như là không muốn hùa theo trò hề này. Châu Hàm Chính hơi nhướng mày, dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay nói: “Ta nói một lời công đạo. Muốn nói người như đảo chủ là ma tu quỷ đạo, quả thực buồn cười —— cuộc đại chiến vài chục năm trước, Tứ Thánh một chết ba bị thương, rất là oanh liệt, đó là sự thật. Nếu đảo chủ nói hồn phách bị hao tổn, bế quan nhiều năm chữa thương, ta thấy Hồn kính này không chiếu cũng được, ta tin.” Châu Hàm Chính nói vậy, năm ngón tay thu lại Hồn kính, nhất thời vứt lão Bạch Kê vừa bức ép đảo chủ sang một bên, làm như gã là một người bênh vực lẽ phải vì công đạo vậy! Bạch Kê xấu hổ muốn chết, lão đỏ cả mặt, liền nghe có người sau lưng cười lạnh nói: “Chỉ sợ Bạch lão kia thọ nguyên đã hết, tìm cháu trai là giả, không từ thủ đoạn muốn phi thăng mới là thật?” Bạch Kê giận dữ nói: “Kẻ nào? Lăn ra đây!” Một đám người theo tiếng vượt ra, dẫn đầu là một người trung niên, sắc mặt lãnh đạm, khoé mắt đuôi lông mày đều toát ra một loại “Ta không dễ chọc đâu”. Ông nhìn xung quanh bằng nửa con mắt, ánh mắt kia như đang tra xét một đám phân chó hình dáng bất đồng, sau cùng đưa mắt đến người Thanh Long đảo chủ, mở miệng nói: “Ta là Đường Nghiêu Mục Lam Sơn, thủ đồ Đường Chẩn phái ta mất tích đã gần trăm năm. Gần đây nghe nói có tin tức của nó ở quý địa, nên đặc biệt đến bái phỏng, không thể báo trước cho đảo chủ, thất lễ.” Đường Vãn Thu vừa thấy người tới liền sửng người, lúng ta lúng túng nói: “… Chưởng môn?” Đường Nghiêu nhìn đồng môn, tự hạ thấp mình liếc nàng một cái, chẳng mấy thân thiết, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Hai người này giống như đã thương lượng xong cùng đến đảo Thanh Long đòi người, còn có một bên là sư môn nàng. May mà Đường Vãn Thu đã rời khỏi môn phái nhiều năm, nhất thời cũng cảm giác mình bị hai tấm bảng nẹp to lớn nẹp lại giữa, ở trong không phải người. Châu Hàm Chính chế nhạo nói: “Kỳ quái, đảo Thanh Long thành nơi chuyên môn chiêu mộ người mất tích sao?” Có thể người Mục Lam Sơn nói chuyện không mềm mỏng đã là thông lệ, Đường Nghiêu nghe vậy mặt không đổi sắc nói: “Ta không phải đến đòi người, là do mấy ngày gần đây có người truyền tin về Mục Lam Sơn, nói ở Đông Hải gặp nguyên thần của Đường Chẩn. Ta không biết là ai nhiệt tình giúp đỡ đến thế, hơn một trăm năm, còn vì môn phái người khác mà ăn no rững mỡ vậy. Châu đại nhân ngài thấy sao?” Châu Hàm Chính mặt không đỏ, thở không gấp đáp: “Người nhân nghĩa hiển nhiên vẫn còn.” “Nhân nghĩa? Ta chỉ mới nghe qua ‘Đại đạo phế, hữu nhân nghĩa, trí tuệ xuất, hữu đại nguỵ’*” Từ lập trường biến thành câu đố, Đường Nghiêu chẳng chừa chút mặt mũi nào cho Châu Hàm Chính, xoay sang Thanh Long đảo chủ nói, “Cố đạo hữu, mặc dù ta với ngươi không có giao tình, nhưng đệ tử bất tài của ta làm môn đồ bên ngươi, nhiều năm qua nhận được chiếu cố. Lần này ta đến đây, là đặc biệt báo cho ngươi biết một việc —— chúng ta vốn ở Đông Hải tìm kiếm manh mối, lại nghe được một lời đồn, nói năm đó Tứ Thánh đấu ma đầu là một vị Bắc Minh quân. Trong tay đại ma đầu có một khối kỳ thạch, sau trận chiến rơi xuống đảo Thanh Long.” (*) Nguyên văn: Đại đạo phế, hữu nhân nghĩa trí tuệ xuất, hữu đại nguỵ lục thân bất hoà, hữu hiếu từ quốc gia hỗn loạn, hữu trung thần. Dịch nghĩa: Đạo lớn bị bỏ rồi mới có nhân nghĩa, trí xảo xuất hiện rồi mới có trá nguỵ, gia đình (cha mẹ, anh em, vợ chồng) bất hoà rồi mới sinh ra hiếu, từ, nước nhà rối loạn mới có tôi trung. Đường Nghiêu ngừng nói, không để ý đến sắc mặt đảo chủ, tiếp tục: “Bọn họ nói ngươi bị đại ma đầu đả thương, sớm đã chết, vẫn nhờ khối kỳ thạch kia chống đỡ, nhiều năm như vậy đã thế suy sức yếu. E là Bạch cung chủ cũng đã nghe tin này, đặc biệt vì tảng đá kia mà đến nhỉ?” Bạch Kê bị đâm chọt bất ngờ không kịp đề phòng, thẹn quá hoá giận nói: “Toàn là nói bậy!” Đường Nghiêu: “Có phải nói bậy hay không trong lòng Bạch cung chủ là rõ nhất. Ta nghe nói kỳ thạch có khả năng bổ thiên, lại gọi là đá “Tâm muốn sự thành”, có thể sinh tử nhục cốt, đề thăng tu vi càng không thành vấn đề. Thế nào, Bạch cung chủ già mà chưa chết, cũng lo lắng thọ nguyên sao? Cũng không muốn đoạt đồ tốt của đại ma Bắc Minh?” Châu Hàm Chính ý tứ hàm xúc nói: “Ý Đường chưởng môn là —— đảo chủ dựa vào một khối đá ma vật để sống? Này… Những lời này cũng hơi mất thể diện đó.” Vài ba câu giữa Đường Nghiêu và Châu Hàm Chính, Nghiêm Tranh Minh nghe đến kinh hồn bạt vía. Người khác có thể không rõ ngọn nguồn, y thì biết lai lịch vị Bắc Minh quân kia. Y chỉ biết phái Phù Dao có tiền bối tẩu hoả nhập ma, nhưng từ khi nào có bảo vật của ma đạo? Nghĩ sâu vào vấn đề này, sống lưng Nghiêm Tranh Minh toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cảm giác như bị bọn họ lột da rút gân gác trên lửa. Đảo chủ không trả lời, chỉ nói: “Châu đại nhân, ngươi che giấu tung tích ở đảo Thanh Long ta mấy chục năm, nói vậy dụng ý chắc chắn không nhỏ.” Ông đối với Châu Hàm Chính và Đường Nghiêu một nóng một lạnh, kẻ xướng người hoạ thăm dò hoàn toàn không đáp, nhưng vào tới tai người khác, gần như đã ngầm chấp nhận. Bạch Kê thấy gió đổi chiều, lập tức nói: “Cố Nham Tuyết, sống dựa vào ma vật, đường đường là Tứ Thánh lại lừa đời lấy tiếng?” Tán tu kia càng lớn tiếng nói: “Công pháp môn phái, cho tới giờ đều là bí mật bất truyền, chỉ mỗi Cố đảo chủ mười năm tuyển nhận tán tu tiến tu một lần. Các ngươi thấy người rộng rãi vậy, là vô duyên vô cớ phát thiện tâm sao? Đừng có mơ, ai sẽ có nhiều thiện tâm như vậy!” Tán tu nói xong câu cuối, tiếng nói mang theo nức nở, đứt hơi khản tiếng ở sau, khiến người ngoài nghe xong cũng sinh ra cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Giao long mới ngủ đông bị kinh động lần hai, định vạch nước ra, đệ tử đảo Thanh Long với Tây Hành Cung bắt đầu giương cung bạt kiếm. Nhưng lần này, chúng tán tu trên đảo Thanh Long lại không hẹn mà cùng lui về sau quan sát, mơ hồ cảnh giác. Cũng không biết ai ra tay trước, trên đảo càng không biết có bao nhiêu thế lực, nhất thời loạn một trận. Lúc này, chẳng biết từ đâu truyền đến một tiếng “vù” trầm thấp, chỉ thấy trong số tán tu nhất loạt lui về sau đột nhiên có mười mấy người vượt ra. Những người này rất kỳ quái, ai cũng không sợ chết, nhào tới đấu đá lung tung với người Tây Hành Cung. Tán tu tu vi không cao, người vọt tới trước nhất bị hầu cận cạnh Bạch Kê một kiếm chém thành bốn năm khúc, chết ngay tại chỗ. Thế nhưng lúc này, chuyện đáng sợ xảy ra. Lục phủ ngũ tạng tán tu kia hoá thành một luồng khói máu, phóng ra khắp nơi. Bốn năm khúc thân thể giống như một con rối bị giật dây, tiến về phía trước một cách quái lạ. Vị kiếm tu Tây Hành Cung kia tu vi tuy cao, lại chưa thấy qua tình hình này, sợ đến mức lùi liền ba bước. Khi nhìn lại, mười mấy người tán tu hai mắt đỏ sậm, sau lưng có thể thấy được hắc khí giương nanh múa vuốt. Bạch Kê vừa sợ vừa giận nói: “Cố Nham Tuyết, ngươi còn nguỵ biện cái gì!” Lời vừa nói, tán tu phía sau mới vừa rồi còn phân trần hùng hồn đột nhiên tru lên khác người, ngực gã bắt đầu nứt ra, da dẻ bung ra từng tấc một, lộ ra mạch máu cùng tĩnh mạch màu xanh tím, sau đó huyết nhân dùng tay vồ tới sau lưng Bạch Kê. Bạch Kê gần nghìn năm tu vi, dĩ nhiên không để gã đụng tới, xoay người tung một chưởng, trong tay áo bay ra một cây Hàng Ma xử lớn chừng bàn tay, sáng choang trên không trung, càng lúc càng dài, hung hăng nhắm vào đỉnh đầu huyết nhân, cắm ngay tại chỗ. Ngờ đâu huyết nhân không chết, bị Hàng Ma xử xuyên thành xâu thịt, vẫn còn giãy dụa không thôi. Một lát sau gã đột nhiên bạo thể, nổ thành một mớ thịt vụn lẫn hắc khí. Tiếng kêu thảm trong đám người nổi khắp bốn phía, máu này là kịch độc, không thể đụng. Châu Hàm Chính biến sắc: “Đây là đạo hoạ hồn trong ma tu, thổi một ám phù vào trong hồn phách người khác mà thần không biết quỷ không hay, những người đó sẽ cho hắn sử dụng.” Lời vừa nói ra, bên cạnh đảo chủ nhất thời trống đi một khoảng lớn. Ngay cả đệ tử đảo Thanh Long còn giật mình hoài nghi nhìn đảo chủ bọn họ —— đại năng đương thời, ngoại trừ loại cấp bậc như Tứ Thánh, còn ai khắc được ám phù? Đường Nghiêu giống như đợi những lời này, chuyển sang hướng đảo chủ, kéo ngang trường kiếm, đầu đuôi đại kiếm đã nổi lên tầng hoả quang mỏng, hẳn là thành quả rót chân nguyên vào. Đường Nghiêu nói: “Cố đảo chủ, chuyện này nói sao?” Đảo chủ cười khổ nói: “Hết đường chối cãi.” Đường Nghiêu hỏi: “Cho nên kỳ thạch quả nhiên ở trong tay ngươi?” Rốt cuộc ông lộ rõ chân tướng, vén lên tấm màn che, bên trong chính là khối bảo thạch người người mơ ước. Nhưng có người trước sau không nhìn rõ tình thế, Đường Vãn Thu lập tức tiến lên đứng cạnh đảo chủ, thiếu quan sát giải thích: “Chưởng môn, ta lấy tính mạng đảm bảo, đảo chủ không thể nào là ma tu, càng không cần thứ ma vật kia!” “Câm miệng,” Đường Nghiêu gầm lên, “Đường Vãn Thu, ngươi càng lúc càng láo xược. Cho dù xuất sư, ngươi cũng là người Mục Lam Sơn, lẽ nào muốn khi sư diệt tổ?” Đường Vãn Thu bị sự vô liêm sỉ và xấu xa làm mờ mịt, mở to hai mắt. May là nàng có muốn lừa mình dối người cũng hiểu, lúc đầu vừa nghe, lời nói của vị chưởng môn Mục Lam Sơn này đàng hoàng hơn Châu Hàm Chính, té ra so với Châu Hàm Chính còn muốn xấu xa hơn. Sắc mặt Đường Vãn Thu trắng bệch, trầm mặc một lúc lâu, nàng gằn từng chữ nói: “Vậy… Vậy thì mời chưởng môn trục xuất ta khỏi sư môn.” Đảo chủ than thở: “Tiếng khắp thiên hạ, tất phải chịu phỉ báng khắp thiên hạ. Không sao, Vãn Thu, ngươi không cần như vậy.” Đường Vãn Thu cắn chặt hàm răng, kiên quyết không nhúc nhích. Đảo chủ còn định nói tiếp, lại nghe thấy Châu Hàm Chính đứng không gần không xa nơi biển thẳm nhuốm máu, chậm rãi nói: “Ta vẫn không tin, đảo chủ sao có thể là loại người giấu giếm vậy? Đường chưởng môn, làm sao ông biết kỳ thạch ở trên đảo Thanh Long? Nói không chừng đã chôn vùi cùng đại ma rồi? Lẽ nào các ngươi đã tra rõ xuất xứ của vị Bắc Minh quân kia?” Lời này vừa ra, sắc mặt đảo chủ thay đổi, thân hình ông bay vọt, một chưởng che trời phóng về phía Châu Hàm Chính, vẫn vẻ mặt mỏi mệt, nam nhân không nóng không giận cuối cùng cũng phẫn nộ: “Chủ ngươi là ai?” Châu Hàm Chính chật vật né tránh, nửa thật nửa giả kinh hoảng nói: “Rõ ràng ta đang vì đảo chủ thanh minh, đảo chủ đây là ý gì?” Đường Nghiêu cắt ngang, lắc mình ngăn giữa đảo chủ và Châu Hàm Chính: “Thế nào, muốn giết người diệt khẩu sao?” Hai vị đại năng đương thời ra tay khiến trời đất mù mịt, Nghiêm Tranh Minh tâm tư rối loạn nghe thấy âm thanh đảo chủ như thì thầm bên tai, thúc giục: “Nhanh dẫn các sư đệ ngươi lẫn vào trong tán tu, thừa dịp loạn lạc đi mau. Sau đó đừng nhắc đến núi Phù Dao, càng không được nói sư tổ ngươi —— ngươi cái gì cũng không biết!” Trong lúc dầu sôi lửa bỏng, cái đầu loạn đến đặc quánh của Nghiêm Tranh Minh đột nhiên nảy ra một manh mối —— Châu Hàm Chính biết rõ ngọn nguồn giữa phái Phù Dao và Bắc Minh quân, đó là uy hiếp. Nếu đảo chủ không thừa nhận khối đá kia trong tay ông, gã sẽ truy xét chuyện Bắc Minh quân xuất từ phái Phù Dao, cái khối đá gì đó nếu không ở trong tay Tứ Thánh, đương nhiên còn đang ở phái Phù Dao! Có một vật “tâm muốn sự thành, sinh tử nhục cốt”, dù cho chỉ dính một chút hiềm nghi, đã định trước đứng mũi chịu sào, ai còn quan tâm ngươi là vô tội hay chết oan? Nghiêm Tranh Minh nhìn toàn bộ tiếng hò hét trên đảo, cảm thấy mình như một miếng thịt cá bị gắp, ngửa mặt chính là vô số dao thớt. Y ghê rợn biết rằng, lúc này hẳn nên cõng tiểu Tiềm lên, dẫn theo các đồng môn rời đi lập tức, nhưng sao có thể yên lòng để đảo chủ bị cô lập chắn ở phía trước? Nhất thời Nghiêm Tranh Minh đứng ngây tại chỗ, không có lựa chọn. Đảo chủ đột nhiên quát lên một tiếng: “Đường Vãn Thu!” Đường Vãn Thu nghe xong như bị sét đánh, vẻ mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng cắn răng, quay đầu nói với Nghiêm Tranh Minh: “Ta hộ tống các ngươi, đi.” Nghiêm Tranh Minh: “Nhưng...” Đường Vãn Thu hung dữ nói: “Lề mề cái gì? Chuyện đời trước không liên quan gì các ngươi, đừng ở chỗ này cản trở!” Tâm tư Lý Quân xoay chuyển nhanh hơn, chuyện Nghiêm Tranh Minh suy nghĩ cẩn thận đương nhiên gã sẽ không nghĩ ra, lúc này lo chưởng môn sư huynh tỏ vẻ anh hùng trái mùa, vội vàng kêu lên: “Đại sư huynh, tiểu Tiềm bị thương, tiểu sư muội còn nhỏ như vậy… Huynh nghe tiền bối đi!” Nghiêm Tranh Minh mờ mịt quay đầu nhìn phía gã, lúc này, bên tai y truyền đến tiếng đảo chủ lần hai, đảo chủ chân thật nói: “Ta tiễn các ngươi một đoạn đường.” Chỉ thấy đang chiến đấu kịch liệt giữa không trung với Đường Nghiêu, đảo chủ bỗng từ trong miệng phun ra một cái đỉnh nhỏ ngũ sắc. Đường Nghiêu cả kinh, thấy tình thế không ổn muốn thoái lui, cũng đã muộn. Chỉ thấy quanh bảo đỉnh dâng lên một cơn lốc, quét qua đám người trên mặt đất, giống như một con phong long nổi lên giữa đất bằng. Bên tai Nghiêm Tranh Minh “vù” một tiếng, chưa kịp phản ứng người đã bị cuốn vào, chỉ nghe thấy tiếng kinh hô cùng tiếng gió thổi trộn lẫn vào nhau. Y cũng chẳng biết bị thổi đi bao xa, đầu óc hoàn toàn choáng váng. Sau một khắc, bên hông Nghiêm Tranh Minh bị siết chặt, một sợi vải rách quỷ mị duỗi tới, quấn lấy hông y. Nghiêm Tranh Minh bị quái lực lôi kéo, lảo đảo ngã xuống đất lần nữa, y liều mạng dụi mắt, mới thấy một đầu khác của sợi vải rách được Đường Vãn Thu nắm ở trong tay. Tiếp đó Đường Vãn Thu ném người còn lại qua, Nghiêm Tranh Minh chụp theo bản năng, là sắc mặt khó coi của Trình Tiềm. “Đảo chủ không tin được người khác, gọi ta hộ tống các ngươi. Nếu đã vậy, ta không thể phụ uỷ thác.” Đường Vãn Thu nói, “Đứng lên, đi.” Lý Quân nhỏ giọng khuyên nhủ: “Đại sư huynh, đi nhanh đi.” Nghiêm Tranh Minh không tự chủ được nhìn thoáng qua Trình Tiềm, Trình Tiềm chống kiếm đứng lên, điều tức nãy giờ ít nhiều cũng có chút khí lực. Tiếp được ánh mắt Nghiêm Tranh Minh, nó không nói nhiều, chỉ đơn giản: “Nghe lời huynh, huynh quyết định đi.” Trên đảo gió giục mây vần, một con phong long của đảo chủ đưa bọn họ đi thật xa. Từ xa nhìn lại, hình bóng đảo chủ lẫn trong vô số tiếng động ầm ĩ, không nhìn thấy được nữa. Ngực Nghiêm Tranh Minh cảm thấy khó chịu như dời sông lấp bể. Cho đến lúc này, y mới phát hiện, cái gì “Trở về núi Phù Dao, không cầu danh tiếng mà tị thế tu luyện”, rõ ràng là xuân thu đại mộng của kẻ không rành thế sự như y. Thói đời như nước thuỷ triều, ngay cả người như đảo chủ còn phải nước chảy bèo trôi, đừng nói chi bọn họ? Tiên lộ này vì sao gian nan như vậy? “Đi,” Nghiêm Tranh Minh thấp giọng nói, “Đi thôi.” Nhưng mà phải đi đâu đây? Nhóm bọn họ cẩn thận theo Đường Vãn Thu theo gò núi xuyên qua rừng cây, tiếng động dần dần xa. Đường Vãn Thu đi đến gần biển, ném cái đai lưng rách rưới kia đi. Mảnh vải dài ra mấy trượng, bay giữa không trung. Nàng ra hiệu cho mọi người lên, nói: “Không thể tìm thuyền, các ngươi chỉ có thể đi bằng cách này. Tu vi ta không quá cao, mảnh thắt lưng cũng không chống đỡ được lâu, cũng không thể trực tiếp tiễn các ngươi qua biển. Trước hết cứ đặt chân lên một hoang đảo nào đó, tranh thủ điều tức, đợi mọi việc lắng xuống rồi nghĩ biện pháp.” Cổ họng Nghiêm Tranh Minh như nghẹn lại: “Tiền bối, còn người?” “Ta tự có nơi ta đi,” Đường Vãn Thu nhìn lại hướng đảo Thanh Long, “Nghiêm chưởng môn, ngươi không cần lo lắng, đảo chủ không phải vì các ngươi. Họ Châu ẩn núp trong đảo Thanh Long nhiều năm như vậy, còn có tán tu hoạ hồn… Nói rõ sớm có người trăm phương nghìn kế muốn đối phó với ‘Thiên hạ toạ sư’ này. Ông đã thông báo ta, cho dù thế nào cũng muốn để bọn ngươi bình an vô sự rời đi, đảo chủ thọ nguyên sắp tận, vốn không có ngày nào sống yên. Có điều còn sống một ngày, thì phải theo lời hẹn với cố nhân, che chở các ngươi một ngày mà thôi.” Đường Vãn Thu cuộn tay áo, cuốn đám người Hàn Uyên và Giả Thạch, Thuỷ Khanh lên tấm vải rách, nói: “Sau này không ai che chở các ngươi, tự giải quyết cho tốt.” Nói xong, Đường Vãn Thu ngự khởi thanh kiếm tồi tàn của nàng, không để ý tới bọn họ mà thả người lao đến chỗ hỗn chiến vừa rồi, không còn thấy bóng dáng. Các nữ tu khác đều được xưng là “Tiên nữ”, dù tiên nữ nghèo túng đến mức không có dải lụa trắng mờ ảo, tốt xấu gì cũng phải có một cái hồng đầu thằng (đồ dùng trang điểm),Đường Vãn Thu lại chỉ lấy ra một cái dây lưng vải bố rách rưới, không chừng bình thường còn dùng làm đai lưng. Người tu hành trọc khí bất xâm, phạt cốt tẩy tủy, đừng nói mỗi người khuynh thành tuyệt đại, nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui, chỉ mỗi nàng có cặp chân mày chổi xể, mặt đòi nợ. Nàng không biết lượng sức, chuyên làm người ta ghét, chỉ cần mở miệng, đồng nghĩa vạch áo cho người xem lưng… Có lẽ ngoại trừ đỉnh thiên lập địa, Đường chân nhân thật sự cái gì cũng tệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]