Trình Tiềm chẳng hứng thú, nó từ trước đến nay đối với loại chuyện tỷ thí luôn cảm thấy vô vị, vì không cần thiết.
Tuổi tác lớn dần, tính cách cao ngạo của nó nhờ tự mình rèn luyện càng thêm kiên định. Hiện tại, trong mắt Trình Tiềm, bọn ngang vai ngang vế trên thế giới này chỉ có hai loại: một loại là hiện tại không bằng nó, một loại là tương lai không bằng nó.
Sau lưng Trình Tiềm bắt đầu đau, nó không muốn rề rà nữa, nói qua loa: “Không có việc gì đệ đi trước đây.”
“Chậm đã, chuyện của đệ chưa xong đâu, đứng lại cho ta,” Nghiêm Tranh Minh nói, rồi chuyển sang Hàn Uyên, “Bài học mỗi ngày ba mươi cái phù chú gỗ làm xong chưa?”
Hàn Uyên: “...”
Nghiêm Tranh Minh thấy thế, nhướn một bên mi: “Thi đấu thi đá có quan hệ gì tới đệ? Còn không mau đi!”
Hàn Uyên chán nản thè lưỡi, không dám lên tiếng.
Chưởng môn của bọn họ đã xưa đâu bằng nay —— y từ một cây ớt đỏm dáng chơi bời lêu lổng, trở thành một cây ớt đỏm dáng thích ra oai.
Năm năm trước, Nghiêm chưởng môn ở trên đài cao Giảng Kinh đường chịu nhục gần như bác bỏ hết nghị luận của mọi người, đưa ra một quyết định hết sức khó hiểu —— y khư khư cố chấp muốn phái Phù Dao lấy niệm kinh nhập môn, bảo tồn truyền thống khắc phù chú luyện khí, cho dù cực chẳng đã lúc đầu theo mọi người tu luyện chân nguyên, cũng muốn bớt chút thời gian hoàn thành hai bài này.
Đối với chuyện này, Nghiêm Tranh Minh có nửa phần tự giễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335967/quyen-2-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.