Trước sau đảo Thanh Long có hai ngọn núi, đỉnh núi phía sau, rừng rậm với biển cách nhau khá xa. Một bóng người xẹt qua rất nhanh trong đó, hầu như hoá thành một trận gió, chạy thẳng tới vách đá.
Chỉ thấy mũi chân nó điểm nhẹ lên vách núi gần như thẳng tắp, lấy đà cưỡi mây đạp gió trèo lên trên. Nhắm ngay một gốc cây “Khô Thảo” trên vách đá không hoa không lá, nhổ cây lên, sau đó lộn người một cái, năm đầu ngón tay cắm vào vách núi, ném người lên sườn núi.
Thân pháp người này tự nhiên đến dửng dưng, lúc đáp xuống đất mới hiện ra hình dáng, là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi. Nó quay đầu lại nhìn thoáng qua ánh tà dương nơi sườn núi, tự tiếu phi tiếu xoay người bước nhanh đi.
Đến tận lúc này, con cự ưng canh giữ bên “Khô Thảo” từ sáng sớm mới phản ứng được mình bị người phổng tay trên, gào thét kêu la một phen, tức thành một con gà điên. Nhưng tức thì sao, súc sinh này rất thông minh, dường như biết người mình không thể trêu, do do dự dự chần chừ tại chỗ một lát, cuối cùng không dám đuổi theo. Chỉ một lát như thế, thân hình thiếu niên kia đã ẩn vào trong rừng rậm, không còn bóng dáng.
Đột nhiên bên trong rừng rậm truyền đến tiếng người huýt gió, cự ưng hoảng hồn, bay vút lên, rời khỏi huyền nhai. Tiếng huýt gió khác hưởng ứng, ở trong rừng rậm tạo thành thế bao vây, hiển nhiên chuẩn bị rồi mới đến.
Bầy chim trong rừng xông thẳng trời cao, bay vòng vòng kêu vang, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335966/quyen-2-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.