Trình Tiềm chạy băng băng theo Lý Quân, chạy tới boong thuyền, vừa ló đầu lên suýt bị mùi tanh thối sộc vào mũi ngã nhào. Ngay sau đó nó nhìn thấy dị trạng trên trời —— bầu trời mới vừa rồi còn quang đãng lúc này đã giăng đầy mây đen, trong mây đen quỷ ảnh dàn ra la liệt tầm mắt khó nhìn hết, che kín gần hết bầu trời.
Tất thảy thuyền trên biển đều ngừng lại, các tiến bối vừa rồi còn hống hách như thiêu thân bay trên trời cũng hạ xuống, cả đám đều đứng vững vàng trên boong thuyền của mình, vẻ mặt như gặp đại địch. Còn có bọn hậu bối đông đúc vì không rõ chuyện cũng nhao nhao ngóng đầu nhìn trời, một đám trố mắt ngước nhìn giống như đợi trời đổ mưa hồng.
Lý Quân đứng ngồi không yên, đi tới đi lui, đồng thời mở miệng hỏi Trình Tiềm một câu không thể ngửi nổi: “Chính là người kia sao? Gã muốn làm gì?”
Nhất thời Trình Tiềm nhớ tới Đường Chẩn, trả lời: “Có thể là thừa dịp chợ tiên đông người, định bắt một ít hồn phách tu sĩ về luyện.”
Lý Quân hoảng sợ quay đầu nhìn nó.
“Có bắt cũng chọn mấy người bay trên trời, không tới phiên huynh, yên tâm,” Trình Tiềm nói, vừa nhìn bốn phía, “Sư phụ đâu rồi?”
Lúc này, từ phương xa truyền tới một tiếng ưng kêu thê lương, sau đó trời đất bắt đầu vọng lên tiếng cười quỷ dị, bọn họ nam có nữ có, trẻ có già có, ai nấy cũng cười, trộn thành một loại âm thanh khiến lông tơ dựng đứng. Tiếng cười kia đầu tiên là trầm thấp bình thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335957/quyen-1-chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.