Đợi đến khi rời giường vào ngày thứ hai, Trình Tiềm cảm thấy mình sắp chết rồi. Nó vừa mở mắt, đã nhìn thấy Hàn Uyên hồi hộp nằm bò ngay đầu giường, ánh mắt như nó sắp mất mạng vậy.
Trình Tiềm cũng không để ý gã, thản nhiên đứng lên thay quần áo khác, lảo đảo lắc lư đứng dậy đi rửa mặt.
Hàn Uyên như một con chó giữ nhà mới làm sai, nhắm mắt theo đuôi sau lưng Trình Tiềm, cuối cùng Trình Tiềm lạnh lùng thốt một câu: “Cút đi.”
Hàn Uyên suy sụp cúi đầu, nịnh hót nói: “Tiểu sư huynh…”
Mặt Trình Tiềm lạnh ngắt: “Không mách nữa được chưa? Mau cút! Bằng không ta sẽ đi tìm sư phụ ngay bây giờ!”
Hàn Uyên không thể làm gì khác hơn là ỉu xìu chạy đi.
Trình Tiềm lau khô nước trên mặt mình, trong lòng thầm suy tính —— nghe ý tứ của đại sư huynh, sư phụ từ chỗ ông chủ Ôn biết gã Tưởng Bằng gì đó cũng tới, nếu vậy nó cũng không cần làm việc thừa, dễ làm sư phụ cảnh giác, khó để cho mấy người bọn họ theo dõi sư phụ.
Trình Tiềm vừa đi ra khỏi nhà tranh, đã thấy đại sư huynh đang biểu đạt vẻ xoi mói với cơm nước tầm thường của khách điếm Rách, y công khai không coi Ôn Nhã chân nhân ra gì, sai đạo đồng lấy bếp nhỏ ra.
Nhóc ăn mày Hàn Uyên sau một đêm kinh hồn cũng không nhớ dai, nói luôn mồm quanh đại sư huynh tỏ ý mình muốn đi ra ngoài chơi.
Đại sư huynh xoay cổ, bởi vì gối đầu quá cứng, thiếu gia ngủ bị sái cổ, không tiện đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335956/quyen-1-chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.