Hàn Uyên lớn tuổi hơn Trình Tiềm một chút, theo thứ tự nhập môn, ngược lại trở thành tứ sư đệ của nó. Trình Tiềm làm ‘đệ tử quan môn’ (đệ tử sau cùng)chỉ được vài ngày, giờ làm sư huynh nhà người ta rồi.
Có thể thấy được cửa sau Phù Dao phái đóng không chặt.
Về phần con gà ăn mày kia… Một nửa tất nhiên là để hiếu kính cái bụng của sư phụ.
Con gà không đủ chặn cái miệng nói luôn mồm của Mộc Xuân chân nhân, không biết ông lấy đâu ra cái niềm mê thích với mấy cái thuyết giáo này, vừa ăn vừa hỏi: “Gà ở đâu có?”
Hàn Uyên có cái lưỡi rất ghê —— gặm xương gà không dùng tay, nhét hết vào trong miệng, nhóp nhép mấy cái là có thể phun xương sạch sẽ nguyên vẹn.
Chỉ thấy tên này ‘phi’ một tiếng, thô lỗ phun miếng xương trong miệng ra, đáp lại sư phụ: “Trộm trong thôn đằng trước.”
Tử nói: “Ăn không nói, ngủ không nói.”
Gà ăn mày thơm đến nức mũi, Trình Tiềm đang do dự có nên học theo sư phụ xé một cái đùi gà ăn, thấy tình cảnh này, lại nghe thêm chân tướng, dứt khoát thụt tay về, lặng lẽ ở một bên gặm bánh nướng cứng như đá.
Loại phẩm cách như Hàn Uyên, có thể làm ra con gà có phẩm cách gì sao?
Xét theo phương diện này, Trình Tiềm tuy tuổi nhỏ, nhưng tâm tư giữ nguyên tắc so với sư phụ chày gỗ còn kiên định hơn.
Mộc Xuân chân nhân hiển nhiên không vì chuyện này mà ảnh hưởng ăn uống, nhưng thân là người lớn cũng phải mở miệng, bèn gật đầu đắc ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335932/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.