Biên tập: Keikan
Trình Tiềm theo Mộc Xuân chân nhân đi.
Mộc Xuân chân nhân thân hình tiều tuỵ, gầy đến độ ba cây chập một, trên đầu còn đội một cái mũ lung lay sắp đổ, một tay dẫn Trình Tiềm, giống như chủ gánh giang hồ mãi nghệ vùng sơn dã dắt theo một tên lâu la.
Trình Tiềm bề ngoài trẻ em mang trong mình tấm lòng niên thiếu.
Nó đi rất lặng lẽ, cuối cùng nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua.
Nó thấy mẹ địu một cái gùi trên lưng, trong gùi là tiểu đệ đang say ngủ, mẹ nó khóc sướt mướt, khuôn mặt mờ nhạt. Cha nó cúi đầu đứng ở một bên, không biết là thở dài hay áy náy, hay là không muốn ngẩng đầu nhìn nó, như một cái bóng tiu ngỉu.
Trình Tiềm không lưu luyến thu hồi ánh mắt. Con đường phía trước chìm trong bóng tối vô hạn, đôi tay khô gầy của sư phụ nó đang nắm, giống như ngọn đèn gia truyền của Trình gia —— ngay cả khi trâng tráo thêm hai chữ ‘tiên nhân’ vào, nó chỉ có thể soi sáng được một tấc vuông đất, nhìn được chứ dùng không được.
Thông thường đi xa có hai loại, một là ‘du lịch’, một loại khác là ‘chạy loạn’.
Trình Tiềm theo sư phụ, đừng nói màn trời chiếu đất, còn bị ông tra tấn hai lỗ tai bằng mấy cái thuyết lung tung xằng bậy, ngay cả ‘chạy loạn’ cũng không xứng.
Nói đến tu tiên cầu đạo, Trình Tiềm có nghe qua.
Nhân thế viễn vông, người muốn thăm hỏi tiên môn, có dạo như cá diếc qua sông.
Vào thời tiên đế, khắp phố phường đều có môn phái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-hao/1335931/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.