Chương trước
Chương sau
Lại không biết lúc hắn chạy tới nơi này thì Ngưng Hương đã vào thành lần nữa.
Về Lãnh Mai Các liền gặp Tố Nguyệt, nàng đem túi bạc trả lại cho Tố Nguyệt, lấy túi tiền của Lục Thành nói: "Lần trước ta về nhà gặp được phu nhân của một vị hàng xóm nhà giàu ở thôn, nhà bà ấy buôn bán ở trong thành, bởi vì hợp ý nên đã cho ta mượn tiền chuộc thân. Lúc ấy không muốn, nhưng lần này đã đi tìm bà mượn được mười hai lượng. Tố Nguyệt, số bạc này ngươi nên thu về đi, một mình lưu lại đây so với ta thì càng cần dùng bạc hơn nhiều."
Tố Nguyệt mất hứng, đè tay nàng lại nói: "Vì sao phải mượn người khác, ngươi..."
Ngưng Hương nhìn thẳng vào ánh mắt của nàng, "Ngươi không thu trở về, ta liền không đi."
Tiểu cô nương cứng lên cũng quật cường giống như với người khác, Tố Nguyệt bất đắc dĩ đành phải nhận lấy.
Ngưng Hương còn có chuyện dặn dò nàng, "Việc chuộc thân này, ta không muốn liên lụy tới ai khác, nếu như thế tử hỏi bạc của ta ở đâu mà có, tỷ liền nói trong tay muội vốn đã có mười bốn lượng, nhà đại bá ta góp được ba lượng, còn lại ba lượng là mượn Lý ma ma."
Lục Thành khẳng định không thể liên lụy vào chuyện này, còn dư tiền có thể cho nàng mượn ngoại trừ Đại bá mẫu, chỉ có Lý ma ma cùng Tố Nguyệt.
"Không nói mượn của ta, là sợ thế tử trách ta giúp ngươi sao?" Tố Nguyệt nén nước mắt nói, không ngờ Ngưng Hương lại nghĩ chu toàn như vậy.
Ngưng Hương nhìn ánh nước trong mắt nàng, trong lòng đau xót, nhịn không được khuyên nhủ lần nữa: "Tố Nguyệt, ..."
"Mau đi đi." Tố Nguyệt không muốn nói thêm nữa, cười đẩy nàng ra ngoài.
Ngưng Hương đột nhiên không nỡ, vừa bước ra Lãnh Mai Các quay đầu lại liền thấy Tố Nguyệt cười dịu dàng đứng ở phía sau khích lệ nhìn nàng, nước mắt tràn mi.

"Đi thôi." Tố Nguyệt dịu dàng thúc giục, nói xong lại thấy Ngưng Hương chậm chạp không động đậy, nàng không kiên nhẫn quay đầu về phòng trước.
Nhìn nàng từng bước từng bước đi xa, cuối cùng không thấy nữa, Ngưng Hương đứng tại chỗ một hồi lâu mới nén nước mắt lại, tâm tình phức tạp đi về phía chính viện.
Chỗ Đỗ thị Ngưng Hương rất quen thuộc, nhưng nàng lại đi về phía phòng tìm Lý ma ma trước, cầu xin bà hỗ trợ, lỡ may Bùi Cảnh Hàn hỏi thì bà không nhắc tới Lục Thành.
Lý ma ma biết Lục Thành cho nàng mượn bạc chuộc thân, cảm khái vỗ tay Ngưng Hương, thấp giọng nói: "Ngưng Hương yên tâm, ma ma biết rõ nên nói như thế nào, Lục Thành là người tốt, có hắn chăm sóc ngươi ma ma cũng yên tâm. Chỉ là, cháu đã có thể nghĩ đến dấu diếm chuyện Lục Thành, như vậy cũng nên hiểu thế tử xác định sẽ không quấn cháu như trước nhưng cháu cùng Lục Thành cũng không thể quá gấp, có hiểu không?"
Ngưng Hương hiểu, nàng cũng sợ Bùi Cảnh Hàn giận chó đánh mèo với Lục Thành.
Cho nên cho dù Lục Thành đối với nàng là thật tâm, nhưng hiện tại Ngưng Hương cũng không muốn dính vào nhi nữ tình trường.
Trước khi Bùi Cảnh Hàn triệt để buông tha cho nàng, nàng thích ai thì sẽ hại người đó.
"Ai, đừng khóc, vừa vặn ma ma có ba lượng bạc, cho cháu mượn trước vậy, đi, ta dẫn cháu đi gặp phu nhân."
Nói xong lời nhẹ nhàng, Lý ma ma cố ý nâng giọng nói lên. Bà là một bà lão, không thể cùng Ngưng Hương tranh thủ tình cảm, càng không có khả năng có ý niệm trong đầu đoạt Ngưng Hương với thế tử, cho nên không sợ để cho thế tử biết bà cho Ngưng Hương mượn bạc, thế tử cũng không có hẹp hòi đến nỗi đối phó với ma ma đắc lực bên cạnh mẫu thân của hắn.
Thấy lão nhân gia đối tốt với nàng như vậy, Ngưng Hương khóc lên.
Một đường khóc sướt mướt như thế đến cầu xin trước mặt Đỗ thị, liền thành một lòng muốn về nhà chăm sóc đệ đệ .

"Phu nhân, nô tỳ chỉ có một đệ đệ suy nhất là A Mộc, hắn tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện thiếu chút nữa đã chết đuối, thực sự nô tỳ không yên tâm để hắn ở nhà một mình. Những năm này nô tỳ có gom được chút ít bạc, lại vừa mới thêm Lý ma ma được ba lượng, miễn cưỡng gom đủ hai mươi lượng, cầu xin phu nhân thả nô tỳ ra ngoài phủ đi! Ngưng Hương kiếp sau lại làm nô tỳ báo đáp ân đức của phu nhân!"
Vừa khóc vừa vội vàng dập đầu.
Mắt Lý ma ma cũng đỏ lên, ở bên cạnh thay Ngưng Hương cầu tình.
Đỗ thị lúng túng, tạm thời kêu đám người Lý ma ma lui ra, bà đỡ tiểu nha hoàn đã dập đầu đến trán đỏ ửng dậy: "Thế tử đối với ngươi..."
Nước mắt Ngưng Hương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn bà, ngữ khí kiên định như sắt, "Phu nhân, ở quê hương nô tỳ, thiếp thất thông phòng đều sẽ bị người khác khinh thường, nô tỳ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm thiếp, lại chưa từng nghĩ tới đi theo thế tử tranh giành tình cảm với biểu cô nương. Phu nhân, nô tỳ van xin ngài, thả nô tỳ về nhà đi, nếu không thế tử trở lại, nô tỳ chỉ có thể chết ..."
Nói xong lại quỳ xuống, khóc rống lên.
Đỗ thị nhìn nàng bộ dáng đáng thương, thấp giọng nhắc nhở: "Nhưng ngươi nghĩ qua chưa, nếu như thế tử chưa từ bỏ ý định, cho dù hiện tại ta thả ngươi về, hắn vẫn có biện pháp đoạt ngươi trở lại như cũ, khi đó hắn còn có thể hận ngươi, chi bằng..."
"Nô tỳ không sợ, nếu như thực sự như lời phu nhân nói, vậy ít nhất khi nô tỳ chết vẫn là cô nương Từ gia."
Ngưng Hương đối mặt với làn váy của Đỗ thị, từng chữ kiên định.
Hôm nay chỉ cần nàng có thể ra ngoài phủ, thì sẽ không còn sống trở về.
Nghe thấy lời nói quyết liệt của nàng, trong lòng Đỗ thị chấn động, thật lâu mới thở dài nói: "Mà thôi, ý ngươi đã đã quyết như vậy, ta đáp ứng ngươi là được."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.