Chương trước
Chương sau
Ông quay người lại, đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của trưởng tử.
"Nếu chuyện này là do mẫu thân gây nên, nhi tử nguyện thay mẫu thân chịu phạt, nhưng nếu như phụ thân chỉ vì vài ba câu của Liễu di nương mà muốn đánh mẫu thân, vậy thì đừng trách nhi tử bất hiếu." Bùi Cảnh Hàn mạnh mẽ đẩy phụ thân vóc người to lớn ra, ngăn cản trước người Đỗ thị, mắt phượng bình tĩnh nhìn chằm chằm Bùi Chính, "Phụ thân chỉ trích mẫu thân, có chứng cớ gì?"
"Nếu nàng đã có chủ tâm hại người thì sẽ lưu lại chứng cớ sao?" Đường đường là Hầu gia lại động thủ đánh nữ nhân, cuối cùng chỉ khiến người khác khinh thường, sau một hồi xúc động qua đi, đối mặt với trưởng tử đã trưởng thành, nét mặt già nua của Bùi Chính có chút không chịu đựng nổi, thẹn quá hoá giận quát, "Không khiến ngươi bao che cho nàng, trong lòng các ngươi tự hỏi xem có lý do gì mà Liễu di nương lại thông đồng với người khác?"
Bùi Cảnh Hàn vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh lùng, "Nhi tử không biết, chỉ tin mẫu thân không phải loại người như vậy."
Bùi Chính giận dữ, vừa muốn giáo huấn nhi tử thì lão phu nhân đã vội vã chạy đến, vừa vào nhà thì thấy cha con hai người đang giằng co, còn con dâu thì núp ở một bên buồn bã rơi lệ, bà cầm cây trượng vung mạnh đánh về phía Bùi Chính, "Nghiệt tử, ngươi sủng ái cái thứ tỳ nữ bỉ ổi kia ta lười quản ngươi, bây giờ nàng ta đã làm ra chuyện xấu như vậy mà ngươi vẫn còn bảo vệ nàng, còn dám đánh cháu trai đánh con dâu ta, sao ngươi không đánh chết ta luôn đi!"
"Nương, người, người cẩn thận nghĩ lại đi, Uyển Nương có lý do gì mà đi làm chuyện có lỗi với con, không phải là do người khác hãm hại thì là cái gì?" Bùi Chính không dám động thủ với mẫu thân, vừa trốn tránh cây trượng vừa vội vàng giải thích.
Trong lòng Lão phu nhân đã sớm có quyết định, đừng nói chuyện này không phải là con dâu gây nên, cho dù là nàng thì bà cũng sẽ đứng bên cạnh đứa con dâu hiền lành hiếu thuận này. Bất luận là như thế nào, Bùi Cảnh Hàn và Bùi Cảnh Nhuận đều là những đứa cháu trai ruột của bà,Liễu di nương đã bị hiềm nghi hồng hạnh với người khác, tạp chủng trong bụng của nàng ta cũng không phải là loại sạch sẽ gì!
Cho dù sạch sẽ thì bà cũng không thiếu cháu, ít đi một đứa cũng không sao!
"Ngươi sủng ái nàng ta đã vài chục năm nhưng nàng ta vẫn không có thai, vậy ngươi nói xem nàng ta vì sao phải làm như vậy!" Cuối cùng bà còn đánh nhi tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép này một cái, đánh xong liên tục thở hổn hển mấy hơi, giống như không đành lòng làm bị thương nhi tử, nhưng vẫn vô cùng đau đớn đem “Suy đoán" của bà nói ra, quyết tâm một câu tiêu diệt Liễu di nương chuyên gieo họa kia.
Lời này vừa nói ra, trong mắt Bùi Cảnh Hàn nhanh chóng lóe qua một tia vui mừng.
Tổ mẫu thật là cao siêu!
Nhi tử âm thầm mừng thầm, còn Bùi Chính lại giống như bị sét đánh trúng, thân thể cứng ngắc đứng yên tại chỗ.

Đúng vậy, ông đã sủng ái Liễu di nương đã vài chục năm, chỉ có điều không như ý là không có con nối dòng, nàng còn từng cảm khái với ông sợ nhan sắc tàn phai hoa tàn ít bướm. Sợ nàng già rồi thì hắn chán ghét mà vứt bỏ nàng. Cho nên, nàng muốn mang thai để giữ được sủng ái sao? Nàng cho là Bùi Chính ông không được cho nên phải lén lút cấu kết với người khác để mang thai, sau kh bị phát hiện còn vu khống Đỗ thị hại nàng sao?
Ý niệm trong đầu chợt lóe, lại nhìn mẫu thân và con trai trước mắt, trên mặt Bùi Chính lúc đỏ lúc trắng, giật giật khóe miệng, cuối cùng giận dữ rời đi.
Xế chiều hôm đó, Ngưng Hương và Tố Nguyệt nghe nói Liễu di nương bị ép uống thuốc sảy thai rồi bị mang đi bán.
Lúc này Ngưng Hương đã thoát ra từ trong đả kích của Bùi Cảnh Hàn, không phải là nàng kiên cường, mà là đã trải qua hai đời cho nên đã thành thói quen.
Nghĩ đến kết cục của Liễu di nương về sau, Ngưng Hương nhỏ giọng cảm khái với Tố Nguyệt, "Lại được sủng ái thì như thế nào, phu nhân khoan dung được nhưng thế tử sẽ không tha, tùy ý xuất ra thủ đoạn một chút thì vẫn khiến cho bà ta thân bại danh liệt, Hầu gia cũng sẽ không thể nào tin tưởng được nữa. Tố Nguyệt, đừng nản chí, mặc dù chuộc thân không dễ nhưng chỉ cần chúng ta tiếp tục kiên trì, sang năm khi biểu cô nương vào cửa thì chúng ta có thể ra khỏi phủ rồi."
Nàng sợ Tố Nguyệt lung lay.
Tố Nguyệt rũ mắt, hàm răng nhẹ nhàng cắn vỏ hạt dưa.
Thẩm Từ Từ không phải là Đỗ thị, nàng cũng không phải là Liễu di nương, Liễu di nương bắt nạt Đỗ thị là do lòng tham, nhưng nàng với Thẩm Từ Từ là huyết hải thâm cừu.
Ăn một miếng hạt dưa, Tố Nguyệt gật đầu, "Ta hiểu, đúng rồi, lương tháng này đã phát xuống rồi, ta đã tích được mười hai lượng, còn của ngươi đâu?"
Ngưng Hương tính toán một chút, kinh ngạc nhìn Tố Nguyệt không dùng đến tiền, hâm mộ nói: "Ta còn ít hơn tỷ một lượng, xem ra tỷ thật giỏi."
Tố Nguyệt đắc ý cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.