Triệu Kiến Văn, em cần anh. Chẳng phải anh từng nói, khi em cần anh nhất định xuất hiện và ở bên em sao? Mười năm qua, em đã gạt ai kia chứ? Em thực sự vẫn chưa quên được anh, em thực sự rất nhớ anh. - Cô à, cô có sao không? Một người con trai bước tới, cúi xuống chạm vào người Trịnh An Nhiên. Cô giật mình, bật dậy lùi lại mấy bước. Nhìn mặt anh ta, lòng cô không hiểu sao cảm thấy thất vọng.
Không phải anh...
- Tôi không sao. Cảm ơn anh.
- Trời đêm lạnh lắm. Đây, cô mặc cái áo khoác này vào. Xem kìa, cô mặc có mỗi cái váy mỏng.
Trịnh An Nhiên quả thực đang rất lạnh, cả người cô tê cóng hết. Chỉ là, tim cô còn lạnh hơn, mặc bao nhiêu áo cũng vậy mà thôi. Hơn nữa, sự tốt bụng của con người lạ lẫm này làm cô đề phòng.
- Cảm ơn anh, nhưng tôi không lạnh.
- Cô không lạnh nhưng tôi thực sự rất lạnh đấy. Cô không nhận tôi sẽ không được trở lại xe.
Hả? Là sao? Việc cô nhận tấm áo hảo tâm của anh ta liên quan gì tới việc quay lại xe kia chứ?
Thấy ánh nhìn khó hiểu của Trịnh An Nhiên, chàng trai vội đặt vào tay cô chiếc áo khoác, sau đó nhanh chóng xoay bước.
- Vậy nhé, tôi đi đây.
- Ơ khoan đã...
- Bye. Không cần trả áo đâu, cứ giữ làm kỉ niệm nhé.
Xem ra anh ta thực sự không có ý đồ gì. Trịnh An Nhiên im lặng đứng như trời trồng, tự hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-em-can-anh-da-o-dau/2175830/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.