"...m...mẹ ơi!"
"Mẹ đây, mẹ đây." Thục Quyên khẩn trương nắm chặt bàn tay của Cao Trọng Khang, nước mắt đầm đìa nhìn con trai khắp người đầy thương tích nằm trên giường.
Cao Trọng Khang rất yếu, khắp người đầy băng trắng, khuôn mặt hoạt bát năng động chỉ còn lại một màu tái ngắt như cái xác chết. Cậu vẫn cố nở ra một nụ cười với Thục Quyên: "M...mẹ ơi... Con vui lắm...con còn được thấy mẹ."
Thục mím chặt môi cúi người vào tay con trai lắc đầu liên tục, con trai đáng yêu của cô, dể mến của cô, bây giờ lại nằm liệt giường với hơi thở yếu ớt, trái tim người làm mẹ như đang có thứ gì đó thắt chặt, đâm xuyên từng nhác mà đau đớn.
"M...mẹ ơi!"
"Mẹ nghe, mẹ nghe."
"Các em đâu rồi mẹ?"
Cao Nghĩa đứng phía sau Thục Quyên, cúi người tháo chiếc kín cận ra lao nước mắt: "Em con ở nhà đợi con về."
Thục Quyên vội nói: "Đúng, đúng rồi, con mau khoẻ lại về nhà với các em, với ba mẹ nha con."
"Ba... Mẹ... Con... Con mệt quá."
Tình hình của cậu hiện tại, chỉ có thể chờ phép màu đến với cậu, để cậu có thể sống thêm vài năm nữa với gia đình, nhưng đáng tiếc, cậu lại chẳng may mắn đến thế.
"Không, không, cố lên nha con, con đừng nhắm mắt, cố lên nha con, chúng ta về nhà, chúng ta quay về nhà với các em con nữa."
"Con..." Cao Trọng Khang nhìn lên trần nhà, một màu trắng tinh khôi trước mắt, nó từ từ mờ nhạt trong ánh mắt cậu, tai cũng dần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462062/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.