"Ba cái thứ linh tinh này, chị cứ để lại đi, đồ đạt quan trọng hẳn đem, qua đó sẽ mua mới hết cho chị."
Tư Duệ ngồi trên giường, chân để xuống đất, nhìn xuống cái bụng cao vượt mặt, trong lòng có cái gì đó xót xa khi nghĩ đến sắp rời đi khỏi nơi này, cô khẽ cười: "Chị biết rồi."
Tuệ Hoa giúp Tư Duệ lấy hết tất cả đồ đạc trong các ngăn tủ để cô lựa, lấy một lúc tay chạm đến cái đầm đã cũ rách nhưng vẫn được xếp lại cẩn thận, cô cầm lên nói: "Cái này ơ đâu ra thế?"
Tư Duệ nhìn đến, là chiếc váy màu nâu nhạt, vãi cũng bông ra, trên tà váy cũng có vài vết rách.
"À, cái đó là cái đầm chị thích nhất."
Cô cầm lấy chiếc váy đó lên, tay ma sát vào vãi, ánh mắt xao động, như đang hoài niệm về chuyện của quá khứ: "Đây là chiếc váy lúc trước chị thích nhất."
Là lúc còn ở Cao gia, chiếc váy được Tư Duệ một lần ra ngoài duy nhất mua lấy, lúc về thấy sạp bán bán lề đường treo những chiếc váy lúc đó trong mắt cô là những chiếc váy cực kì lấp lánh, cực kì đẹp.
Tư Duệ năn nỉ lắm xe mới chịu dừng cho cô xuống mua, Tư Duệ không dám chậm trể liền lấy nhanh chiếc váy đó với giá rẻ bèo, về đến nhà cô hay thường xuyên mặc nên vãi đã rất cũ và mục.
Ngẫm nghĩ thời gian trôi qua thật nhanh, những đều đến cũng quá bất ngờ, những đều đi lại quá nuối tiếc.
Suy nghĩ một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462059/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.