Lục Tư Thần nhìn chúng, ánh mắt nghiêm nghị đáng sợ.
Bọn chúng trên tay không cầm vũ khí, vì nghĩ chỉ một mình Lục Tư Thần thì cần gì phải rườm rà, vài người có thể hạ ngục được anh.
"Đại thiếu gia vẫn bảnh bao như ngày nào."
Lục Tư Thần nhếch môi: "Lại là bọn chúng phái người đến, không mệt sao?"
"Thiếu gia đùa à." Hắn cười lớn nhìn đến đàn em châm biếm: "Đại thiếu gia sống sướиɠ như vậy được rồi, chia cho người khác với chứ."
Lục Tư Thần bật cười, ánh mắt bất lực nhìn hắn, tay đặt ra sau cổ lười biếng xoay xoay vài cái, giọng nói nhẹ như chẳng để ý bản thân đang trong nguy hiểm.
Sống sung sướиɠ là sống như thế nào, nhiều tiền sao? Có tiền nhiều là sống sung sướиɠ?
Nếu như nói với anh hiện tại, anh chỉ muốn sống như một người bình thường, có một cái quán nhỏ buôn bán, có một số tiền đủ sinh sống, quần áo cũng chẳng cần thương hiệu đắc đỏ hay nhà lầu xe sang, không cần phải tham gia những buổi tiệc gò bó. Cái anh cần chỉ có một căn nhà, khi đi làm về mệt rồi có mẹ là người hắn yêu ở nhà chờ anh.
Không cần phải giấu giấu giếm giếm rồi diễn vai người chồng hoàn hảo, lại vờ không quan tâm đến người mình yêu.
Cuộc sống đầy áp lực như thế, có gọi là sung sướиɠ không?
Bọn ngu ngốc bọn họ chỉ biết nhìn đến tiền để đánh giá, quá ngu ngốc, anh cười hắn vì hắn quá bất hạnh, quá đáng thương.
"Nhà tao có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462058/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.