"Sao lại tách chúng tôi ra thế?"
"Tại muốn cho hai người họ nói chuyện riêng đó mà."
Tuệ Hoa nhớ đến việc Tư Duệ muốn cho Lục Tư Thần bất ngờ, để họ không gian riêng là hợp lý nhất, cô gật đầu tán thành.
Nhưng Kiều Khanh và Đoàn Anh Quân trong lòng lại nghĩ khác, vì họ đâu có biết Tư Duệ mang thai.
Trong văn phòng giám đốc lúc này.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Tư Duệ nhưng không tin nỗi, hơi thở nặng nề xuống.
Giọng cô lắp bắp nói: "Đại... Đại Thần?"
Lục Tư Thần liếc qua nhìn, xem cô như không khí chẳng đối hoài đến, mặt vẫn giữ nguyên du͙© vọиɠ ôm ấp cô gái kia vào lòng.
Giọng anh lạnh nhạt nói: "Vào không biết rõ cửa à?"
"Anh, anh sao thế?" Tư Duệ nhìn xuống người tấm lưng trắng ngần của người con gái trong lòng anh, giọng run rẩy: "Đại Thần, chuyện này không phải đúng không, chuyện này..."
"Như cô đã thấy đấy!" Anh mân mê mái tóc dài cô gái trong lòng, đưa lên mũi hít một hơi sâu, nói tiếp: "Sau này, đừng gọi là Đại Thần gì đó nữa, kinh tởm chết được."
Từ lúc nào giọng anh nói với cô lại lạnh lùng xa cách đến thế, Tư Duệ lắc đầu điên cuồng, xem đây là một giấc mơ, bản thân cô đang mơ một giấc mơ kinh hoàng, tỉnh lại liền không không còn nữa, Tư Thần sẽ lại là Đại Thần trước kia của cô.
"Đại Thần, sao lại thế, anh giải thích đi, sao anh lại phản bội em."
"Phản bội? Nực cười quá cô gái, tôi với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462043/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.