Tư Thần đút cơm Tư Duệ ăn nhanh hơn hẳn, mà ăn tận luôn hai chén, ăn cơm xong xuôi anh kiêu cô về phòng, cô cũng vô thức nghe theo mà về phòng ngủ, không nghĩ đến bàn ăn vừa ăn xong vẫn chưa ai dọn dẹp.
Tư Thần dọn chén đũa và cả rửa luôn chúng, anh xả nước lên chén rồi để xà phòng vào miếng rửa chén, chậm rãi rửa từng cái một.
Lúc này anh lại nhớ đến nhiều năm trước.
Lúc đó chỉ là cậu bé chưa tròn mười tuổi, chiều cao còn khiêm tốn, nên phải đứng trên cái ghế mới có thể rửa bát.
Cạnh bên anh còn có người phụ nữ đang tươi cười khen rằng "Thần Thần thật giỏi, biết phụ mẹ rồi này."
Cậu bé ngây ngô đáp: "Mẹ làm việc nhiều sẽ mệt lắm, Thần Thần sẽ phụ mẹ làm, Thần Thần lớn lên sẽ làm hết cho mẹ."
Người phụ nữ ấy cười lớn mãn nguỵện, không ngừng xoa tóc cậu: "Con trai mẹ ngoan quá, mẹ yêu con trai mẹ nhất."
"Thần Thần cũng yêu mẹ nhất luôn."
Nhớ đến lúc đó, Lục Tư Thần hiện tại bật cười một cái, ánh mắt trở nên da diết.
Bây giờ, anh vẫn thèm nghe câu nói ấy, nhưng lâu rồi, cũng lâu rồi anh vẫn chưa gặp mẹ.
Sáng hôm sau, Tư Duệ thức dậy chuẩn bị đi thực tập, lúc lấy đồ có tiếng gõ cửa, trong lòng thừa biết là ai liền đi đến mở cửa ra.
Tư Thần mặc một bộ đồ ngủ rộng, tóc tai còn rối như vừa mới thức giấc, cô lại có chút thắc mắc rằng anh không đi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462027/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.