Tư Duệ về khách sạn, soạn đồ trong trạng thái thất thần, nghỉ lại lúc trên xe, anh đưa ra đề nghị đó trong lòng không hiểu sao lại xao động dữ dội, cố nén hơi thuở đang nhanh kia.
Tuy muốn nhưng cũng ngại đồng ý, cô đành tìm cách từ chối: "Không được đâu ạ, tôi đi cùng trường, nếu tách ra như thế sẽ không hay lắm, với ở với thiếu gia, sợ sẽ làm phiền cậu."
"Chuyện nhà trường tôi sẽ điện nói."
"..."
Qua vài giây anh nói tiếp: "Làm phiền thì cũng không hẳn, nhưng nếu muốn thì cũng không sao, tôi có thể chấp nhận."
"..."
"Tôi hôm qua giờ đã không ăn uống gì rồi, biết sao không?"
Giọng anh đáng thương nói tiếp: "Vì không ăn được đồ bên ngoài, đúng là cái gì ở nhà cũng sẽ hấp dẫn, cũng sẽ ngon hơn."
Tư Thần đảo mắt nhìn qua, Tư Duệ không hiểu sao lại ớn lạnh một cái.
Nghe hơi vô lí như không nghĩ ra được câu phản bác.
Thật sự, nếu anh muốn thì không gì không thể.
Dọn đồ xong, Tư Duệ kéo vali ra ngoài, người của anh đợi cửa sẳn bên ngoài, thấy cô liền nhanh nhẹn cầm lấy vali trên tay.
Tư Duệ: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo, là việc tôi nên làm thôi."
Tư Duệ lúc dọn đồ cố ý nối dài thời gian để anh tức giận rồi không muốn cô đến ở chung nữa.
Nhưng theo cái hiện tượng này thì hiểu, thứ anh đã muốn thì không bao giờ thay đổi.
Chiếc xe đi một đoạn đường, cô nói: "Thiếu gia có thể ghé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-thieu-gia-cung-sung/3462026/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.