Từng đường kiếm của hắn không ngừng chém rụng hết chiếc lá này đến chiếc lá khác, sau gần nửa nén hương mới chịu thu tay. Âu Dương Huyền không ngừng sờ Cự Khuyết, cảm thấy phương pháp này tuy không tệ nhưng lại có điểm thiếu hụt.
Lá cây nói gì vẫn là vật chết, nó không công kích ngươi, cũng không tạo cho ngươi đủ áp lực. Nhưng kẻ thù thì khác, trong một trận chiến, vô số khả năng đều có thể xảy ra, đứng trước mũi kiếm của địch nhân, liệu ngươi có thể bình tĩnh mà ung dung ra đòn như hiện tại không ?
Quá nửa là không !
Kiếp trước hắn đã từng thấy rất nhiều vị võ sư bình thường thì ra vẻ là cao thủ, nhưng khi thực chiến lại gục ngay sau khi ăn một đòn. Nói như vậy để thấy giữa thực chiến và luyện tập có sự khác nhau rất lớn.
Biện pháp hữu hiệu nhất là tìm đối thủ so chiêu, nhưng tìm ai so mới là vấn đề. Thế hệ này Âu Dương Huyền được coi là mạnh nhất, chạy ra tìm đồng tộc luận bàn, đối phương dám đánh mới là lạ.
Mà đẳng cấp cao hơn nếu không phải là hộ vệ thì cũng là các bậc tiền bối hoặc trưởng lão. Bọn họ còn bao nhiêu công chuyện cần xử lý, thời gian đâu mà mỗi ngày đều đấu tập với ngươi.
Trong đầu Âu Dương Huyền cũng nghĩ đến việc đi Cát Tiên Sâm Lâm, nơi đó có hoang thú, rất thích hợp cho việc thực chiến. Chỉ có điều hắn đang bị một gã kiếm tu nhìn chằm chằm, giờ ra ngoài không khác gì chịu chết.
Còn đang suy nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-than-phu/170232/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.