Chương trước
Chương sau
Cố nén kích động trong lòng, Âu Dương Huyền tiếp tục hỏi:
"Âu Gia của chúng ta vị thế cũng không nhỏ, sao chỉ có ba người này, không chừng còn có những nhân kiệt khác mà lão quên"
Lão già hơi khựng lại, cảm giác thiếu gia hôm nay có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở điểm nào thì lão không rõ, chỉ đành cười gượng:
"Thiếu gia nói không sai, Âu Gia chúng ta thân là một trong tam đại gia tộc của Linh Hư Thành, đương nhiên nhân tài không thiếu, chỉ là lão hủ vô năng, nhất thời không nghĩ ra"
Nói đến đây bỗng dưng nhớ ra điều gì, lão tiếp lời:
"Nếu như tên tiểu tử Âu Dương Phong còn có thể tu luyện, không chừng có thể so chiêu cùng thiếu gia, đáng tiếc hắn giờ chỉ là phế vật không hơn không kém"
"Ngươi nói là phế vật Âu Dương Phong?"
"Đương nhiên là Âu Dương Phong, con trai độc nhất của Đại Đương Gia. Nhớ năm đó hắn và thiếu gia được mệnh danh là Âu Gia song kiêu, hiện tại kinh mạch đã đứt, liệu có thể tu luyện đến Tôi Cốt cảnh đỉnh phong không còn khó nói"
Âu Dương Huyền nghe hai từ “phế vật” liền cảm thấy có chút không đúng. Thông thường mà nói không phải kẻ xuyên không mới là phế vật hay sao? Tại sao mình lại biến thành nhân vật thiên tài còn đối phương lại trở thành phế vật rồi.
Với kinh nghiệm đọc truyện tiên hiệp nhiều năm của hắn, đây không phải tin tức tốt lành gì. Những nhân vật bị coi là phế vật ban đầu sẽ chịu đủ mọi ghẻ lạnh, nhưng một khi hắn vô tình đạt được công pháp hoặc bảo vật nghịch thiên nào đó, tốc độ tu luyện liền lao nhanh như tên lửa.
Còn loại thiên tài giống như mình, chỉ hứng chí được nhất thời, càng về sau sẽ càng thua sút nhân vật chính, cuối cùng trở thành hòn đá mài dao không hơn không kém.
Tuy hắn không biết liệu gã Âu Dương Phong này có phải người như thế hay không nhưng hắn hạ quyết tâm sẽ không ngu ngốc học theo mấy gã nhân vật phụ não tàn trong truyện. Nếu có cơ hội gặp người này, tốt nhất vẫn thật lòng làm tốt quan hệ, tránh sau này xung đột không đáng có, dù sao làm vậy cũng chẳng hơi đâu mà thiệt.
Nghĩ như vậy hắn liền hẵng giọng:
"Ta nói này, dù sao cũng là người đồng tộc, không nên hở một chút là gọi người ta là phế vật. Có câu “ Ba mươi năm Hà Đông, Ba mươi năm Hà Tây”, ai biết được tương lại thế nào"
Lão già chỉ cười nhưng không cho là đúng. Ai cũng biết mối quan hệ giữa Đại Đương Gia, phụ thân của Âu Dương Phong cùng Nhị đương gia, phụ thân của Âu Dương Huyền không có tốt đẹp gì. Hai đứa con của hai người lại càng tệ hơn.
Hơn nữa bản thân thiếu gia cũng không thích việc Viên Viên tiểu thư suốt ngày quấn quýt cũng gã Dương Phong đó, sao hôm nay lại có thể đi nói tốt cho đối phương được. Lão chỉ cho rằng thiếu gia đang cố tỏ ra mình là một kẻ cao thượng mà thôi.
Hai người cứ kẻ một câu, ta một câu, đáng tiếc là Âu Dương Huyền cũng không moi thêm tin tức gì hữu ích, Hắn sợ nếu hỏi đến những vấn đề quá hiển nhiên sẽ làm cho đối phương nghi ngờ.
"Phải rồi, thư viện nằm ở hướng nào?"
Âu Dương Huyền đột nhiên đổi câu hỏi.
"Thứ lỗi cho lão nô thiếu hiểu biết, nhưng thư viện nghĩa là gì?"
"Ý ta…ý ta là nơi đọc sách"
"Thiếu gia đang muốn nhắc đến Tàng Thư Các?"
Âu Dương Huyền như người chết đuối vớ được cọc, lập tức gật đầu lia lịa:
"Đúng, là Tàng Thư Các, mấy đêm nay thức trắng tu luyện, đầu óc quả thật có chút chậm chạp, hiện tại ngay cả đường đi cũng có chút không nhận ra"
"Thiếu gia, chỗ này đã rất gần Tàng Thư Các, đi theo hướng Đông thêm một đoạn là sẽ tới. Lão nô còn có việc, không thể bồi tiếp, xin thiếu gia đi thong thả"
Lão càng ngày càng cảm thấy Âu Dương Huyền kỳ lạ, không biết có phải do công pháp tu luyện có vấn đề hay không, tốt nhất là nên đi bẩm bảo cho Nhị Đương Gia. Âu Dương Huyền muốn giữ lão lại nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do thích hợp, chỉ đành tự mình đi tìm.
Cũng may trước khi đi lão đã chỉ hướng rõ ràng, bằng không chỗ này rộng như vậy, biết mò đến bao giờ.
Đi dọc theo con đường, Âu Dương Huyền dần tiến vào một khu rừng toàn những cây trông giống như hoa đào. Giữa trời khuya, cánh rừng trở nên âm u đến đáng sợ, có điều vì là nơi bảo mật nghiêm ngặt của gia tộc, hắn trái lại không quá sợ hãi.
Sau khi đi thêm tầm một nén nhang, Âu Dương Huyền cuối cùng cũng nhìn thấy một tòa tháp cao cỡ năm tầng, sừng sững giữa thiên địa. Ngay chính giữa con đường có đặt một tấm bia đá, trên có khắc ba chữ màu đỏ rất nổi bật.
"Lại là chữ cổ" - Âu Dương Huyền thầm nhủ, hắn không biết ba chữ này là gì, nhưng có thể đoán hẳn là Tàng Thư Các.
Tuy rằng từ miệng lão già kia biết được không ít tin tức về thế giới này, nhưng suy cho cùng vẫn là chưa đủ. Muốn tìm thêm thông tin tốt nhất vẫn là tự đi làm, mà nơi tìm hiểu thì còn chỗ nào thích hợp hơn Tàng Thư Các của gia tộc.
Âu Dương Huyền vừa định tiến vào, đầu liền cộp một cái, thân hình ngã lăn ra đất.
"Cái quái gì thế không biết!"
Hắn đứng dậy chửi thể, hai tay sờ soạng về phía trước, liền chạm phải một vật mềm mềm. Dường như xung quanh lối vào đang có một bức tường bao phủ, ngăn người lạ xâm nhập.
Âu Dương Huyền vỗ trán, Tàng Thư Các vốn là bảo địa của gia tộc, đương nhiên phòng ngự không thể yếu, thảo nào trên đường đi hắn không thấy ai canh gác, hóa ra là có vòng bảo vệ. Có điều làm sao để tắt thứ này?
Họ Âu thử ấn, thứ gõ đủ kiểu, nhưng bức tường vẫn cứ trơ trơ. Xem ra phải có một đồ vật gì đó cụ thể mới mở được, đáng tiếc hắn chưa kịp hỏi lão già ban nãy về thứ này. Đang lúc loay hoay, chợt một giọng nói từ bên cạnh vang lên:
"Ngươi đang làm gì vậy?"
Lần thứ hai trong đêm Âu Dương Huyền bị giật bắn người, không biết từ lúc nào một bóng người đã đứng ngay cạnh hắn, nếu không phải hắn ta lên tiếng thì Âu Dương Huyền cũng không phát hiện ra. Bóng người chắp hai tay sau lưng, từ trong lời nói tỏa ra một luồng sát khí, chỉ cần Âu Dương Huyền trả lời sai một chữ sẽ lập tức động thủ giết người.
Thế nhưng khi bóng đen nhìn thấy bộ mặt của Âu Dương Huyền, sát khí lúc nãy liền lập tức tan biến.
"Là ngươi, Âu Dương Huyền? Người đêm hôm không ở trong phòng, lén la lén lút đến đây làm gì?"
Ba chữ “Âu Dương Huyền” giống như tiếng sét giữa trời quang vang lên trong lòng hắn. Ý nghĩ ban đầu là người này nhận thức mình nhưng hắn lập tức phủ định. Khuôn mặt này không giống bác sĩ Âu Dương Huyền, đừng nói là những người ở đây, cho dù Vương Trạch có đứng trước mặt hắn cũng không nhận ra được.
Nếu như vậy chỉ còn một khả năng, thân thể này cũng có tên là Âu Dương Huyền.
Âu Gia – Âu Dương Huyền. Rôt cuộc là trùng hợp hay là còn ẩn tình khác?
Giọng nói lại cất lên, cắt đứt suy nghĩ của hắn.
"Ta hỏi ngươi, tại sao không trả lời?"
Giọng điệu khàn đặc, nhưng có thể nhận ra là giọng một bà lão, đáng tiếc người trước mặt đeo áo choàng chùm đầu nên hắn không thể nhìn rõ diện mạo. Âu Dương Huyền đành chắp tay giống như trên phim nói:
"Khởi bẩm, sắp đến Đại điển gia tộc, vãn bối muốn vào Tàng Thư Các để nghiên cứu thêm công pháp?"
"Nghiên cứu công pháp? Giữa đêm như vậy? Đã muốn vào tại sao không dùng lệnh bài gia tộc để gỡ bỏ cấm chế, lại cứ hết chọc chỗ Đông, ngoáy chỗ Tây. Rốt cuộc ngươi thực sự muốn làm gì?"
Giọng nói tỏ ra thiếu kiên nhẫn, dường như người này rất không có thiện cảm với Âu Dương Huyền. Có điều “Lệnh bài gia tộc” là cái gì? Hắn nhớ trước khi đi đã lục lọi kỹ cả gian phòng, chẳng có gì nhìn giống “Lệnh bài gia tộc”. Đừng nói với ta tên này làm mất rồi nhé, không đến mức xui xẻo như vậy chứ?
"Vãn bối nhất thời đi hơi vội, để quên lệnh bài trong phòng"
Gã đành bịa ra một lý do cho qua chuyện.
"Hừ, ngươi tính lừa con nít đấy hả? Lệnh bài gia tộc chuyên để mở cấm chế, không có việc gì đều nhét trong nhẫn trữ vật. Đừng nói với ta ngay cả nhẫn trữ vật ngươi cũng không mang theo"
“ Nhẫn Trữ vật”? Trong đầu Âu Dương Huyền lập tức hiện lên chiếc nhẫn màu đen đang để trong túi. Chẳng lẽ thứ này chính là “Nhẫn Trữ Vật”. Đồ vật này tên như ý nghĩa, chính là một loại công cụ chứa đồ vật. Trong các bộ truyện tu tiên, nó thậm chí còn quý hiếm đến mức không phải ai cũng có thể sử dụng. Thật không ngờ mình lại có một chiếc, không rõ là do thứ này vốn thông dụng ở thế giới này, hay là bản thân Âu Gia có địa vị cao?
" Quả vậy, khi nãy có thay y phục, vô tình để quên, kính xin tiền bối thứ lỗi, cho vãn bối được vào Tàng Thư Các"
"Không có lệnh bài, không thể vào, đây là quy củ" - Giọng nói cứng rắn, tỏ rõ không nhượng bộ.
Âu Dương Huyền mặt đen như trái nho. Hắn đương nhiên không thể lỗi nhẫn trữ vật ra đây, vật này dường như cần dùng tinh thần lực để kích hoạt, mà hắn thì hoàn toàn mù tịt. Thế nhưng không sử dụng nhẫn trữ vật thì không lấy được lệnh bài, mà không lấy được lệnh bài thì vô pháp vào được Tàng Thư Các.
Đang lúc không biết làm sao, một giọng nói từ trong bìa rừng cất lên:
"Tịnh Kỳ, để hắn vào đi"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.