Không biết qua bao lâu, Âu Dương Huyền từ từ mở mắt, cơn đau trên ngực đã biến mất, nhưng đầu óc lại có chút hỗn loạn.
Mình chết rồi sao?
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Âu Dương Huyền.
Hắn bắt đầu ngồi dậy quan sát xung quanh, rồi xấu hổ khi nhận ra mình đang trần truồng ngâm mình trong bồn tắm. Bên cạnh hắn để hai bát hương màu hạt dẻ, chỉ hít một hơi đã làm Âu Dương Huyền cảm thấy dễ chịu.
"Đây rốt cuộc là nơi nào?" – Âu Dương Huyền tự hỏi.
Nhìn quanh một lượt, hắn nhận ra đây là căn phòng cỡ mười mét vuông, sàn nhà được lát đá vuông vắn, bốn bức tường trống trơn chẳng có gì ngoài vài tấm rèm. Xa xa ở phía lối vào, có thể thấy một tấm màn che bằng vải lanh, trên còn thêu những họa tiết của một loại cây mà hắn không biết tên.
Đôi mắt hắn lướt qua từng chi tiết trong căn phòng, cuối cùng dừng lại ở cánh cửa sổ phía đối diện.
Đây là một cái cửa sổ giấy. Thời xưa khi con người còn chưa có kính, họ thường dùng giấy mây hoặc vải để thay thế. So với những loại giấy ngày nay, giấy mây có độ nhám và độ cứng lớn hơn khá nhiều nên thời đó rất thông dụng.
Đương nhiên giờ chẳng còn ai đi dùng nữa.
Mang theo sự khó hiểu bước ra khỏi bồn tắm, hắn bất giác kinh ngạc nhìn xuống hạ thể. Chỉ thấy phần cơ bụng rắn chắc, không có chút mỡ thừa, ở giữa hiển lộ sáu múi cơ đều tăm tắp. Họ Âu là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-than-phu/170210/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.