Sáng hôm sau rời giường, Triệu Ngưng thấy trong phòng không có người, bận bịu mặc xiêm y, nàng xuyên qua cửa sổ đánh giá xung quanh, giờ này trong viện chỉ có một bà tử vẩy nước quét nhà, ngoài ra không thấy ai cả.
Người đâu? Triệu Ngưng cảm thấy kỳ quái. Lúc trước Tô thị có nói qua một ít sự tình, nàng biết cha mẹ Lục Vân Kỳ chết sớm, tuy có thúc thúc thẩm thẩm, cũng không ở một chỗ, tự nhiên không cần đi kính trà lập quy củ. Chỉ là đêm qua trong phòng một đám người, hôm nay chỉ còn một cái, liền Đỗ Quyên Thược Dược cũng không thấy, không khỏi khiến cho người ta lo lắng.
Triệu Ngưng đang muốn ra tìm người, thân ảnh Đỗ Quyên cùng Thược Dược đồng thời xuất hiện, một người bưng một chậu nước, một người bưng hộp đồ ăn hướng bên này đi tới.
"Đây là thế nào?" Triệu Ngưng hỏi.
Đỗ Quyên nhẹ giọng nói: "Bọn họ đặt nước nóng cùng hộp đồ ăn ở cửa viện, không có tiến vào."
"Như vậy a." Triệu Ngưng vừa rồi lo lắng là có người làm khó Đỗ Quyên cùng Thược Dược, may mà không phải, nàng thả lỏng cười cười.
"Cô nương, ngươi như thế nào còn cười được." Thược Dược như cũ đỏ vành mắt, chắc là tối qua khóc một đêm.
"Các nàng còn đưa cơm cho chúng ta đã tốt hơn so với ta tưởng tượng nhiều rồi." Triệu Ngưng lôi kéo cánh tay Thược Dược an ủi: "Cũng an tâm thêm một ngày."
Thược Dược gật gật đầu, mở hộp đồ ăn ra, ngược lại càng thêm khổ sở: "Nhưng các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-nhan-khong-muon-hoa-ly/3344341/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.