"Thái thái vậy mà muốn ta cùng Ngũ cô nương đến Lục phủ, nghe nói Lục phủ kia từ chủ nhân đến nha hoàn phía dưới đều là kẻ độc ác tàn nhẫn, mệnh của ta sao lại khổ như vậy a." Nha đầu kia tên là Thược Dược, khóc lem nhem hết cả mặt.
Một nha đầu khác tên là Đỗ Quyên, cũng rưng rưng: "Thái thái phân phó, chúng ta cũng chỉ có thể vâng theo, nói không chừng cô nương chúng ta được lọt vào mắt xanh vị kia gia, chúng ta sau này cũng có thể có chỗ tốt một chút."
"Ngươi như thế nào còn có thể vọng tưởng như thế a!" Thược Dược mở miệng nói, "Ngươi tưởng vị trong phòng này vẫn là Ngũ cô nương chúng ta ư?"
"Cái gì?" Đỗ Quyên hỏi.
Thược Dược nói ra: "Ngươi thật là mỗi ngày ở trong phòng thêu hoa, không biết đến nửa điểm sự tình. Ngươi cho rằng thái thái vì sao phái chúng ta hai nha hoàn thường ngày chỉ làm việc vặt qua đây?"
"Ý của ngươi là, các tỷ tỷ vẫn đang như cũ ở hầu hạ Ngũ cô nương, người mà chúng ta cùng xuất giá, không phải Ngũ cô nương?" Đỗ Quyên hít khí lạnh, phảng phất không thể tin được.
"Ai, ngươi được đừng nói mọi người biết, bằng không ầm ĩ truyền ra, chúng ta càng xong đời."
Triệu Ngưng ở trong phòng nghe xong, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn hai cái nha hoàn trước giật mình, tiếp theo sắc mặt càng thêm trắng bệch.
"Có chuyện tiến vào nói đi." Triệu Ngưng lui vào trong phòng ngồi xuống. Nàng đã sớm đoán được Tô thị sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-dai-nhan-khong-muon-hoa-ly/3343096/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.