Buổi sáng, nắng sớm chiếu đến gương mặt đẹp tựa tranh vẽ của hắn. Sóng mũi cao thẳng, gương mặt gốc cạnh tuyệt mỹ, cánh môi hồng nhuận khẽ mím. Lúc Cáo nhỏ cựa người dậy đã thấy một cảnh đẹp không nói nên lời này.
Lý Tử Thất chặc chặc hai tiếng, đúng là người đẹp cho dù thế nào vẫn sẽ đẹp đến mê hoặc.
Trong đầu bỗng nhớ đến cảnh tượng tối qua song tu cùng hắn, đôi mắt Cáo nhỏ long lanh như mất phương hướng hết nhìn đông lại nhìn tây, bất lực lại chui vào chăn coi như bị mất trí nhớ.
“Làm sao thế!!” Dương Vĩnh Khoa không biết đã tỉnh từ nào, híp mắt nhìn nàng hỏi, khoé miệng lại giương lên nụ cười mê người: “Bắt ép anh song tu với em, bây giờ lại muốn trốn tránh hả!!”
Cáo nhỏ bộ lông trắng muốt mềm mại, cái đầu nhỏ bỗng vểnh cao nói: “Đâu có, đâu có trốn, vẫn ở đây này.” Cặp mắt Cáo nhỏ to tròn lại như chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, quay đi chỗ khác ấp a ấp úng nói: “Cũng đâu phải ta ép, hôm qua do uống nhiều quá nên mới thế.”
Dương Vĩnh Khoa tỏ vẻ buồn bực: “Vậy là do rượu phải không!! Vậy là không chấp nhận chịu trách nhiệm với anh phải không!!”
“Phận trai mười hai bến nước, lỡ sảy chân rớt xuống cái bến mương này rồi thì biết làm sao!! Trách chàng xui thôi.” Cáo nhỏ lí nhí nói.
Dương Vĩnh Khoa bỗng thấy cái miệng nhỏ của nàng rất không vừa ý, liền chộp lấy Cáo nhỏ hôn chụt một cái lên miệng nàng hỏi lại: “Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/3438557/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.