Lý Tử Thất mang theo mặt nạ đi ra chỗ khác, từ từ rút cây Nhãn Kỳ ra, đeo mặt nạ lên, rồi lại vấn tóc, gym lại cây trâm.
Lê Toàn Phong đứng cách đó không xa nhìn, lần này hắn không nhìn thấy gương mặt thay đổi của nàng nhưng mùi hương này hắn vĩnh viễn không thể quên.
Nhưng tại sao lại có thể thay đổi được như vậy! Nàng không phải người thường sao!!
Trong lúc đợi tên quản lý kia tới, 1 đám người bọn họ tám chuyện trên trời dưới đất có vẻ rất vui nha.
Tại sao lại vui ư!!
Bởi vì 5 người bọn Lê Toàn Phong vốn đã làm nghề ‘côn đồ’ từ năm lớp 1. Riêng Lê Toàn Phong thì hắn đã bắt đầu từ năm mẫu giáo. Nên có thể nói bọn họ rất am hiểu sự đời.
Còn Lý Tử Thất!! Khỏi phải nói nàng lại ngây thơ trong sáng đến mức nào rồi. Nàng vốn là chỉ mới gia nhập xã hội hiện đại được 4-5 ngày nay, nên có rất nhiều chuyện bọn họ nói nàng đều không hiểu.
Không hiểu thì hỏi. Mà hỏi thì đám côn đồ kia lại cười vào mặt nàng.
Lý Tử Thất tức muốn chết. Nhưng vẫn cố gắng nghe, rồi hỏi. Như vậy thời gian sau này của nàng sẽ dễ dàng hơn rồi.
“Này Tử Thất. Sao cô cứ xưng hô kiểu ‘ta-ngươi’ vậy?” Thằng Tam hỏi nàng.
“Ta quen rồi.” Lý Tử Thất thành thật trả lời. Từ nhỏ đã xưng hô như vậy rồi.
Thằng Tứ gãi đầu: “Đừng nói cô bắt trước mấy bộ phim Trung Quốc. Xưng hô vậy cho ngầu nha.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-da-tien-tung/2850415/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.