Sạ chẳng buồn trách cứ hay đôi co với tôi, phẩy tay: 
"Đi thôi, chị còn chưa cầu nguyện." 
"Bẩm, cầu gì mới được ạ?" - Tôi xun xoe chạy nối gót Khai Phong Vương. 
"Chị cầu gì mặc chị." 
Giọng thằng bé có vẻ hơi dỗi, hẳn là giận lắm vì đã cất công chuẩn bị đủ thứ cuối cùng tôi lại trốn mất. Biết thân biết phận tôi nối gót đi theo, nào dám cãi lại một lời nào. 
Đã sang chính Ngọ. 
Trên đỉnh Am Tiên vãn người. Từ dưới đi lên chỉ còn trông thấy Thân quân võ bị đầy đủ, vòng trong vòng ngoài đứng gác. Bỗng dưng tôi thấy cổ họng hơi nghẹn lại, hô hấp cũng vì thế mà trở nên khó khăn hơn. Sạ đang nắm chặt tay tôi chợt buông lỏng, miết bàn tay ướt đẫm mồ hôi vào áo mình mấy bận rồi an ủi: 
"Chị đừng sợ, có ta đây." 
Tôi quay sang cười nhẹ, mím môi gật đầu. Nếu nói không hồi hộp là nói dối. Chừng nào thân quân còn đứng gác thì tôi biết chừng đó chàng vẫn ở đây. 
Giữa trưa, trời đã quang hẳn song sương sớm còn đọng trên những tán tùng xanh sậm. Từ phía xa đi lại vẫn có thể nhìn rõ bóng người đàn ông cao lớn, vai rộng, mặc long cổn uy nghi. Bên cạnh chàng là một người phụ nữ yểu điệu, mặc lễ phục màu lam nhạt, tay đeo vòng vàng. Chỉ cần một cái liếc mắt tôi liền biết nàng ấy là ai. Tôi dằn lòng tiền lại gần hơn chút nữa, quỳ xuống thi lễ, lạy bốn lạy: 
"Dân nữ Đam bái yết chúa thượng." 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447754/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.