Mùa đông, tháng 10, trời trở rét. 
Tôi ngồi phía sau thuyền, phóng tầm mắt nhìn khắp bốn bề non nước mênh mông. Hoa Lư trầm mình trong màn sương trắng bàng bạc, núi tiếp núi soi mình xuống dòng sông trong vắt. Mới lập đông được ít ngày, trời không xanh nhưng hãy còn cao và quang đãng lắm. Chim chóc nối nhau về phương Nam tránh rét tự bao giờ, bỏ lại bầu trời đìu hiu cô quạnh. Nhà ai nổi lửa sớm. Khói chờn vờn bay lên từ lớp gianh phía xa xa, xuyên qua tầng mây ửng hồng, thơm nồng mùi rơm mới. 
Phía sau lưng tôi Lý An Tường chăm chỉ đọc kinh Phật trong cuốn sách đã bạc màu, giấy ngả vàng nâu không còn trông rõ nét chữ. Mấy điều đó chẳng khiến Tường nề hà. Y nâng niu như thể cầm trên tay bảo vật trân quý. 
Thuyền mỗi lúc một tiến gần về bến đò Hoa Lư. Tôi nghiêng đầu tựa vào giỏ thuốc cao vút xếp chồng phía sau, tha thẩn nhúng tay xuống nước, nghịch ngợm mấy lá súng cuối mùa rồi thảo vài nét lên thuyền. Nước ngấm vào lớp gỗ, dần hiện lên chữ 樂 nguệch ngoạc. Tôi ngồi im lìm, thất thần nhìn về hướng toà thành sừng sững uy nghiêm. 
Tường gấp sách, ngồi tiến lên một chút. Y hết nhìn tôi rồi đánh giá nét chữ trên mạn thuyền, trầm giọng: 
"Tay viết "Lạc"(樂) nhưng trong tâm lại không vui sao?" 
Tôi mím môi, cúi gằm mặt. 
Tường vờ như không để ý liền nhúng tay xuống nước, cẩn thận viết thêm chữ 安 bên cạnh. Tôi nhẩm đọc: 
"An... Lạc?" 
Y gật đầu. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447746/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.