Gặp sứ thần đoàn thuyền bên này hành lễ chào hỏi rồi quay đầu dẫn đường về Hoa Lư. Riêng tôi được binh lính chuyển sang thuyền bé hơn rồi lại từ thuyền đấy lần nữa sang thuyền lớn. Giáo thụ đặc biệt phân phó còn mất công đi lại mấy lượt như thế này có lẽ người bệnh kia thân thế không tầm thường. Điều duy nhất tôi băn khoăn là nhà Tống thật sự tin tưởng để Thái y Đại Cồ Việt chữa bệnh sao?
Tôi cúi thấp đầu đi theo đám binh lính mà không hỏi gì thêm. Thực ra tôi có hỏi rồi, chúng xì xồ tiếng Trung tôi nghe không hiểu, lại nhìn mặt ai nấy bặm trợn nên đành giả câm giả điếc răm rắp đi theo.
Chúng dẫn tôi đến một khoang thuyền cửa gỗ trạm trổ cầu kỳ, đóng kín mít im lìm. Tôi đứng trước cửa gõ ba tiếng, hồi lâu sau mới có người đáp lại bằng tiếng Trung. Vẫn cứ là hồi đại học nếu chăm chỉ học thêm một ngôn ngữ nữa thì có lẽ cuộc đời tôi bây giờ bớt bi thảm. Biết mình không thể cứ thế mà xồng xộc xông vào, tôi đứng trước cửa chắp tay dõng dạc:
"Thái y sứ Đại Cồ Việt xin yết kiến."
Bên kia im lặng rồi giọng đàn ông trầm trầm vang lên:
"Vào đi!"
Tôi sững sờ mất một lúc, nói tiếng Việt ngay từ đầu có phải đỡ làm khó nhau không? Nghe khẩu âm của người này không có vẻ là người ngoại quốc lắm?
Tôi đẩy cửa bước vào, một ông cụ chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi đang đứng bên cạnh giường chờ. Tôi chắp tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447710/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.