Lịch Vũ đỡ tôi ngồi dậy, dìu tôi ra trước sân ngồi trên cái ghế tựa dưới gốc cây bưởi. Đã quá trưa, những chiếc lá vươn mình tắm trong màu nắng vàng ươm như mật ngọt. Hoa bưởi đầu mùa trắng muốt, bé xinh, e ấp trốn sau màu xanh rì của lá. Chẳng đơn thuần là xanh hay trắng, khắp khu vườn hân hoan trong tất cả những gam màu tươi vui, lấp lánh dưới nắng vàng. Đã mấy ngày rồi tôi mới được tận hưởng cảm giác thư thả đến vậy, ngồi dưới tán cây thong thả ngước lên nhìn những tia nắng lọt qua kẽ lá, say sưa đắm chìm trong hương hoa bưởi thoang thoảng dịu dàng.
Bạch Vỹ sau khi nói vắn tắt cách cạo "đạt chuẩn" cho Lịch Vũ nghe thì rời đi, tôi ngồi nín thít chờ đợi không dám hó hé nửa lời. Y phủ lên người tôi một mảnh vải trùm kín thân phía trước, so ra với ở salon tóc thời hiện đại thì cũng chuyên nghiệp không kém là bao. Lịch Vũ chia tóc tôi làm hai nửa, nhẹ nhàng tránh không chạm vào vết thương. Lưỡi dao lạnh ngắt vừa đưa lại gần tôi đã sợ đến mồm năm miệng mười liến thoắng:
"Chỉ huy sứ, xin người có cạo thì cạo đừng ngắn quá, Đam còn phải nhìn mặt người đời, trăm vạn lần không thể hói đầu được!"
Lịch Vũ bật cười:
"Ta tưởng nàng bị thương? Mồm miệng vẫn còn đang nhanh nhẹn lắm nhỉ?"
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, nói lời cuối với Lịch Vũ:
"Đam sợ đau lắm, xin người đừng để Đam chảy máu."
Lịch Vũ im lặng, lạnh lùng đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447639/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.