Tinh mơ sáng hôm sau, chúng tôi lên đường.
Tôi đã mất cả đêm để ảo tưởng rằng mình sẽ oai phong lẫm liệt, sánh vai cùng các "chiến tướng" dẫn binh lính võ bị đầy đủ tới huyện Mai Vị dẹp bạo loạn nhưng hoá ra tôi đã nhầm. "Đoàn quân" từ trên xuống dưới, từ trái qua phải tất thảy tổng cộng vỏn vẹn đúng ba người, bao gồm Long Đĩnh, Lịch Vũ và tôi. Không ai trông giống như đi nghênh chiến mà trái lại, dùng từ "bần cùng' hay "xơ xác" chắc là vừa đủ để miêu tả những bộ đồ hai con người đó đang mặc trên người.
Tôi ho khan vài tiếng, cố giả bộ mình rất nhanh chóng thích nghi với tình hình nhưng không nhịn được mà nhìn Long Đĩnh thêm một chút, lại nhìn Lịch Vũ mấy lần. Nếu lỡ bây giờ lạc vào một đám đông dân cứu nạn, chỉ nhìn sơ qua mà không tính đến những yếu tố như cơ bắp cường tráng, khí chất vương giả hay độ đẹp trai thì tôi đảm bảo, không một ai nhận ra kia là vị chúa thượng vạn dân Đại Cồ Việt tôn thờ, còn đây là Chỉ huy sứ lẫy lừng tiếng tăm.
Tôi phải mím môi suốt dọc đường, cố gắng không cười hi hi ha ha thành tiếng. Nói trắng ra tội chế giễu chủ nhân cũng chẳng phải hay hớm gì.
Trên đường đến huyện Mai Vị gần như chẳng mấy khi chúng tôi dừng lại hay gặp ai đó dọc đường. Những người cần chạy đều đã chạy hết, những người không chạy kịp hoặc là chết vì đói, hoặc là chết dưới lưỡi đao của giặc Man, hoặc là chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447626/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.