Một trong những ưu điểm lớn nhất của tôi là hay cười nhưng đây cũng được coi như nhược điểm chí mạng, đặc biệt là trong những hoàn cảnh tồi tệ như thế này. Trước đây tôi luôn mơ được tự chủ tài chính, giờ tất cả những gì tôi cần là làm chủ cơ mặt của mình. Tôi phải giả vờ nhồm nhoàm nhai nuốt mấy lần để điều chỉnh lại nhưng vẫn không ăn thua, chỉ cần liếc nhìn Long Đĩnh một cái, vẻ mặt vẫn cau có khó ở nghìn năm không đổi nhưng mắt trái sưng húp híp như vừa bị ai đấm tôi lại thấy hả hê, không nén được mà phì cười.
Tôi khốn nạn quá, tôi lỡ cười trên đau khổ của bệnh nhân rồi. Không biết Thiên Đàng có cho đi cửa sau không, tôi muốn lo lót.
"Nàng cười gì đấy?" - Long Đĩnh thấy tôi cứ vừa chẩn bệnh chốc chốc lại khúc khích cười một mình như kẻ điên liền trầm giọng hỏi.
"Dạ không!" - Tôi tỉnh queo mím chặt môi, nhìn người đầy uy quyền trước mặt mình bằng ánh mắt ngây thơ vô tội - "Đam có cười đâu ạ?"
"Ta đã thấy hết rồi."
Tôi hít một hơi thật sâu, tỏ vẻ vô cùng thảo mai thảo mỏ:
"Bẩm chúa thượng, là Đam vui quá."
"Chúa thượng bị như vậy có gì đáng để vui" - Bạch Vỹ xen vào đổ thêm dầu vào lửa.
"Dạ bẩm, Đam vui cho niềm vui của con dân Đại Cồ Việt, giữa cơn nguy nan khốn cùng vẫn được thiên tử che chở."
Bạch Vỹ "xuỳ" một tiếng rõ to, đoán chừng y tự nghe được trong câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447622/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.