Mùa Xuân, tháng Hai, Hoan Châu có nạn đói to. 
Kể từ khi vua Lê Đại Hành chém Bê Mi Thuê(1),đã lâu lắm Đại Cồ Việt mới có nơi xảy ra nạn đói. 
Trận chiến ở sông Cùng Giang đã dẹp tan ý đồ dòm ngó bờ cõi của quân Man Cử Long, dẫu vậy người dân sinh sống ở các châu lân cận vẫn thường xuyên bị quấy phá, cướp bóc. Tháng Mười Một ngăm ngoái Hoan Châu đón bão lớn, nghe đâu có nơi nước dâng lên tận xà nhà, mùa màng mất sạch cả. 
Nạn đói xảy ra, dân chúng rơi vào cảnh không nhà cửa, không lương thực, bệnh dịch hoành hành, lầm than không sao kể xiết. Long Đĩnh không chần chừ hạ chỉ xuất quốc khố, sai Lịch Vũ tức tốc ngày đêm chi viện đến Hoan Châu. Mười ngày sau toàn bộ người của Thái y ty cũng lĩnh chỉ rời Hoa Lư, theo đường thuỷ tới Hoan Châu giúp dân trị bệnh. 
Tôi nằm vắt vẻo trên lưng lừa, mắt không thể mở nổi. 
Chỉ có trời mới biết Hoan Châu lại xa tới thế. Tôi vốn dĩ nghĩ rất đơn giản, Hoa Lư rồi đến Ái Châu, Hoan Châu; theo bản đồ hiện đại sẽ là Ninh Bình rồi đến Thanh Hoá, Nghệ An. Nhưng tại sao không ai bổ sung kiến thức địa lý để tôi biết rằng Thanh Hoá và Nghệ An đất lại rộng tới vậy? Rộng tới mức gấp ba gấp bốn lần một châu khác. Đấy là còn chưa kể đi suốt mấy ngày đêm, hết đi thuyền rồi lại cưỡi lừa, rồi tiếp tục đi thuyền, thân thể vốn không lấy gì làm khoẻ mạnh của tôi hưởng trọn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447510/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.