Gần chiều muộn tôi mới kết thúc cuộc trò chuyện của mình. Lúc tôi nói chuyện với Linh An, ngoài một số câu hỏi trong thang đánh giá trầm cảm Hamilton mà tôi còn nhớ được thì ở Linh An, dễ dàng quan sát nhất chính là trạng thái hoảng sợ. Khi Đào vô tình nhắc lại chuyện tôi đã suýt chút nữa trở thành "chồng", Linh An đã vừa run rẩy vừa khóc, cảm xúc đặc biệt hỗn loạn. Không chỉ vậy, các chức năng sinh thể của Linh An cũng gần như bị phong toả, đôi lúc lộ rõ vẻ vô cảm, mạch tượng suy nhược. Ngoài ra thông qua Đào tôi còn hỏi thêm được Linh An kẻ từ ngày bị bệnh trở nên nhạy cảm với các kích thích thị giác, xúc giác, đặc biệt là thính giác. Chỉ cần trong lúc ngủ có một tiếng động nhẹ liền thức giấc cả đêm.
Tôi theo gia đinh nọ dẫn qua mấy lần cửa, cuối cùng cũng ra đến cổng. La Đạc đã đứng sẵn chờ tự bao giờ. Thấy tôi y rảo bước đến, miệng khẩn khoản không ngừng:
"Bây giờ tôi phải làm gì? Anh nói đi! Nhẽ ra tôi nên nghe Trần Chất, không mời thầy trước khi anh đến làm gì cả. Không phải do ma tà, Linh An có thể khỏi được phải không?"
Tôi phẩy tay:
"Bỏ đi, không trách anh được."
Rõ ràng rằng ở thời cổ đại này, làm gì có nguyên nhân nào phù hợp hơn cho một bệnh tâm lý ngoài chuyện bị những thứ "không sạch sẽ" quấy nhiễu?
Tôi lắc đầu:
"Tôi sẽ cố gắng hết sức mình thôi, không chắc là có thể khỏi được."
"Linh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447505/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.