Không đời nào! Môn học nào mà chả phải học đại cương?
Tôi mới chỉ dừng ở tiết một là lý thuyết thôi, còn chưa kịp nắm vững đã bị ép thực hành thì làm sao được?
Mặc cho ánh mắt khẩn thiết vừa van nài vừa cầu xin của tôi, Lịch Vũ xem như không thấy. Hầu cận bấy lâu không phải không rõ tính y, nếu đã quyết định làm gì thì dù núi lở đá mòn cũng sẽ không thay đổi. Bất đắc dĩ tôi đành dành hết sự dũng cảm của mình, hít một hơi sâu rồi trèo lên lưng ngựa.
Thấy người lạ, con ngựa lồng lên. Tôi thất kinh nhắm tịt mắt mũi, nằm gập xuống. Lịch Vũ trấn an, vỗ vỗ mấy cái con ngựa liền bình tĩnh lại. Đấy là con ngựa bình tĩnh còn tôi thì không!
Lịch Vũ vô cùng kiên nhẫn đứng đợi cho đến khi tôi ngồi thẳng dậy nhưng xem ra y đã đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi mặc kệ, nằm im thin thít ôm chặt cổ con ngựa nhất định không chịu ngồi cho tử tế. Lịch Vũ hắng giọng:
"Nàng muốn tự học cưỡi hay ta lên giúp nàng đây?"
Nhanh như chớp tôi ngồi thẳng lưng, chỉnh trang lại đầu tóc, tỏ ra vẻ vô cùng đoan trang nghiêm túc:
"Đô chỉ huy sứ, tiếp tục bài học thôi."
Lịch Vũ cười, ấn dây cương vào tay tôi:
"Nếu ngựa không nghe lời nàng hãy mạnh dạn với nó, cho nó biết ai mới là người làm chủ."
"Không phải người vừa bảo làm bạn sao?" - Tôi thắc mắc.
"Làm bạn là khi cả hai đã quen nhau. Một khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447492/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.