Tôi chưa hiểu mô tê gì thì đã bị người đàn ông kéo đi chạy phăm phăm vòng qua dăm bảy ngõ, cuối cùng ra đến đường lớn mới dừng lại.
"Chuyện gì vậy?" - Tôi thở không ra hơi, lẩm bẩm trong miệng khi thấy có một đám người đang vây kín đen cả một góc chợ.
"Xin anh cứu cô tôi với." - Người đàn ông kia van vỉ.
Cứu người như cứu hoả, tôi len đám đông tiến vào. Một cô gái chừng mười lăm, mười sáu tuổi, nhìn qua cũng biết là một tiểu thư đài các nằm bệt xuống đất thở khò khè, sắc mặt tái xanh, bên cạnh có một đầy tớ gái vừa vuốt ngực cho chủ vừa khóc lóc không thôi. Cả đám người hiếu kỳ chen chúc nhau không có một chỗ hở. Tôi quay lại, nhíu mày:
"Mau giải tán hết đám đông này đi, chậm nữa cô nhà anh sẽ chết đấy."
Vừa nói dứt lời người đàn ông kia ra sức mọi người ra xa, dữ hơn cả đuổi tà. Thật không biết đen đủi đến chừng nào đã khó thở thì chớ còn ở ngay giữa đường giữa chợ. Tôi đưa tay bắt mạch, qua vọng chẩn(1) và thiết chẩn(2) đều có thể kết luận được sơ bộ, tôi hỏi thêm:
"Cô bị hen suyễn phải không?"
Cô gái nhỏ có vẻ đau đớn không nói nên lời, đầy tớ gái giàn giụa nước mắt gật đầu lia lịa:
"Vâng, cô nhà em bị hen suyễn, thầy lang cứu cô em với."
"Đừng vuốt ngực nữa, tiểu thư sẽ khó thở hơn."
Tôi suy nghĩ một chốc, ở thời hiện đại thì bệnh hen không quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447446/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.