Tôi lạy tất cả các đấng tối cao, lạy từ đất liền lạy triền miên ra đến tận biển cũng không cứu vớt tôi qua cơn bĩ cực này.
Long Đĩnh bước đến, nhẹ nhàng bế Sạ lên tay, quay lại hỏi tôi thêm lần nữa:
"Ai có cái đầu giống chó cái tai giống mèo?"
Khung cảnh trong phòng bây giờ đại khái là như thế này: Long Đĩnh bế Cao Sạ trên tay, vẻ mặt khó đoán; tôi mới thức dậy đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch đã bị doạ cho tím tái mặt mày, lập tức lao từ giường xuống đất mà quỳ, lắp bắp:
"Bẩm... chúa thượng."
Long Đĩnh không để tôi vào mắt, quay lạy sờ trán Cao Sạ rồi chỉnh trang lại y phục, ân cần hỏi:
"Đã đỡ hơn chưa?"
Sạ mím môi, gật đầu, vòng tay qua cổ ôm chặt lấy Long Đĩnh. Tôi có thể tưởng tượng Long Đĩnh trong tất cả các bộ dạng duy cử chỉ dịu dàng như thế này thì vượt quá tầm hiểu biết của nhân loại. Tôi vô thức chớp mắt, đợi y cho phép liền đứng dậy khúm núm lại gần chẩn mạch cho Sạ. Dù là một kẻ mù thì tôi cũng phải biết Long Đĩnh cưng chiều con trai đến chừng nào, một chút sai lầm thất trách thì chắc chắn tôi và chiếc đầu yêu dấu của mình "đường hai ngả người thương thành người lạ".
Cao Sạ nằm trên giường trông không có vẻ gì là mệt mỏi lắm, tôi đang chẩn mạch lại thì có tiếng người đi đến, đám cung nga quỳ rạp từ ngoài cửa. Một cô gái chừng mười bảy, mười tám tuổi bước vào, phục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447445/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.