Không ngoài dự đoán, nội trong năm ngày kể từ khi tôi đến đã có tới ba cuộc tấn công nhỏ lẻ khác nhau. Nhìn chung thương vong hai bên không đáng kể song duy trì ở đây lâu cũng không phải là cách. Nhuệ khí của binh lính sẽ bị giặc làm cho mai một, chưa kể Long Đĩnh dùng dằng chỉ thủ mà không có công hay thân chinh ra trận đều muôn phần bất lợi. Y chỉ vừa trở về từ cửa tử nay đã vội vàng cầm quân e rằng khó lòng đảm bảo được tính mạng.
Ái Châu mùa xuân lúc trời nồm ẩm, mặt đất lúc nào cũng ướt nhẹp. Cử Long càng muôn phần âm u, cây cối san sát phải đến chừng quá Ngọ mới có thể thấy ánh mặt trời le lói. Dù ngày hay đêm mây mù dày đặc, lính đi tuần về ai nấy bị vắt bám đầy thân, phủi xong cũng toe toét máu tươi. Ngay cả chỗ Long Đĩnh nằm mỗi ngày tôi cũng phải cẩn thận đề phòng bọ rệp, một ngày lau dọn không dưới bốn lần.
Cũng không rõ kế sách tiếp theo của Long Đĩnh là gì nhưng tôi lờ mờ đoán được đám giặc Man kia hẳn phải có một thế lực rất lớn nào đó đứng phía sau. Binh lính Đại Cồ Việt bấy giờ theo chính sách "Ngụ binh ư nông", nghĩa là được phép lao động sản xuất, khi nào có việc thì gọi ra. Ưu điểm rất lớn của chính sách này là không cần phải nuôi quân, giảm gánh nặng kinh tế và có số lượng binh lính nhiều từ khắp các nơi. Tuy nhiên nhược điểm cũng từ đây mà ra, binh lính sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luc-biet-xuyen-khong-thi-da-muon-/3447436/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.