Editor: Tinh Di Nhất thời cả hai bên đều bất động. Tống Thành Uy thấy cảnh sát bắt đầu phân bố đội hình, tay cầm súng của ông ta dùng thêm lực, giọng nói lạnh lẽo: “Chúng mày dừng hết lại! Muốn nó sống thì để bọn tao đi ngay bây giờ!” Đội trưởng Cố khẽ vung tay lên, ý bảo nhóm Tiêu Y Đình nhường đường xuống núi cho bọn người Tống Thành Uy. Tống Thành Uy kéo theo Diệp Thanh Hòa chậm rãi đi về phía thuyền. Tiêu Y Đình trầm mặc, mắt anh chỉ hướng về Diệp Thanh Hòa, dáng vẻ mệt mỏi và đau đớn đã thay thế đi sự xinh đẹp ngày thường…… Reidar giúp Tống Thành Uy kéo Diệp Thanh Hòa, Cương Tử cũng có một khẩu súng lục, còn Đặng Tử thì có vẻ rất sợ hãi. Diệp Thanh Hòa bị kéo đi nhưng vẫn cố gắng quan sát tình huống của mình. Cả người cô bị trói chặt, vết thương do lúc chạy trốn cùng họng súng đen ngòm trên đỉnh đầu cô là cái mọi người e ngại nhất, cảnh sát cũng vì thế mà ở thế bị động, lúc này chỉ có cô mới có thể chủ động….. Lúc này có một người đi tới trước mặt mọi người, cả người đều đồ đỏ, càng ngày càng tiến gần tới…. Là cậu ấy….. Là người mà cô đã gặp ở khu thương mại, người đi với Phạm Trọng……. Sao cậu ấy lại tới đây? Tìm Phạm Trọng? Người kia giống như không hề quan tâm bất kì ai, chỉ đi thằng, vẻ mặt lạnh lẽo. Lúc này Tống Thành Uy vô cùng rối loạn, quát lên với cậu ấy: “Mày tới đây làm gì? Cút!” Người này dừng lại, đứng bên cạnh Phạm Trọng, “Tôi không cút.” Khi Tống Thành Uy hỏi cậu đến đây làm gì chính cậu cũng không biết lí do….. Dường như Tống Thành Uy hiểu ra gì đó, gật gật đầu, căm giận nói: “Tao hiểu rồi! Khó trách sao cảnh sát tìm ra chỗ này nhanh vậy! Thì ra là tại mày! Được lắm!” “Ông coi lại bản thân đi!” Người kia lạnh lùng nói với ông ta. Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn “Tống Tử Hành! Mày đúng là nghiệp chướng!” Tống Thành Uy quát lớn. Tên là Tống Tử Hành… họ Tống? Tống Tử Hành nói, “Tôi không mang họ Tống!” “Món nợ này ông đây sẽ tính với mày sau! Mày cút đi chỗ khác cho ông!” Tống Thành Uy hung tợn quát. “Sẽ không!” Tống Tử Hành không hề có ý định lùi lại, bình tĩnh bước từng bước về phía trước, “Hôm nay tôi đến đây chỉ với một mục đích, đó là nhìn thấy kết cục này của ông! Mẹ tôi ở trên trời cũng sẽ thấy được kẻ lòng lang dạ sói như ông gặp quả báo!” “Mày muốn làm gì?” Mặt Tống Thành Uy biến sắc, “Mày muốn hại người đẻ ra mày sao?” Nói xong ông ta vô thức dùng lực tay nhiều hơn. Tống Tử Hành cười lạnh, “Tôi muốn làm gì? Ông không cần làm vẻ! Tất cả của ông đã tan tành rồi! Muốn nổ súng thì cứ việc! Ông dùng người phụ nữ này uy hiếp cảnh sát, uy hiếp được người khác chứ tôi thì không hề! Tôi là người như thế nào ông không biết sao? Ngày nào ông cũng chửi tôi là đồ máu lạnh mà? Mạng của một người phụ nữ xa lạ thì liên quan quái gì đến tôi! Mục đích sống duy nhất của tôi là báo thù cho mẹ! Chính là tận mắt nhìn thấy ông kết thúc!” Nói xong vẫn không ngừng đi về phía đám người Tống Thành Uy. “Còn đi tiếp tao sẽ nổ súng!” Tống Thành Uy tức giận đến run người. “Bắn đi! Bắn vào chỗ này này! Bắn người này mới đúng chứ! Ông giết được mẹ tôi thì giết tôi có khó khăn gì!” Tống Tử Hành chỉ chỉ vào ngực mình, “Vừa đúng hôm nay có thể cho mẹ tôi thấy, người chồng lòng lang dạ sói của bà độc ác đến mức nào!” “Tao không giết bà ấy!” Tống Thành Uy nhịn không được nói. Reidar thấy Tống Thành Uy đã bị Tống Tử Hành làm cho rối loạn, thấp giọng nhắc nhở: “Đại ca, bình tĩnh.” Tống Thành Uy nhìn Reidar gật đầu, quay lại nói với Tống Tử Hành, “Không được qua đây!” Tống Tử Hành dừng lại trước mặt Tống Thành Uy tầm hai thước, “Sao? Ông sợ rồi? Ông mà cũng sợ? Không phải chỉ có người giỏi mới sợ bị mắng sao? Không nghe tới súc sinh cũng biết sợ hãi?” “Vô liêm sỉ! Mày không sợ bị trời đánh? Dám nói cha mình như vậy!” Tống Thành Uy lại bị chọc giận. Tống Tử Hành cười lạnh, “Sao lại mắng tôi? Ngày nào tôi cũng nghe thấy ông nói như vậy với mẹ tôi mà! Chẳng lẽ ông không nghe được? Mẹ à, đêm nào mẹ cũng đến tìm con, nói với con Tống Thành Uy là súc sinh, mẹ không cần người như vậy! Còn dặn con không được quên báo thù cho mẹ! Chẳng lẽ mẹ không tìm ông ta mà chửi sao?” “Báo thù….” Mặt Tống Thành Uy xanh mét, “Thì ra là vậy…. Thì ra mày quay về là vì mục đích này…” “Chứ ông cho là vì cái gì?” Lúc này Tống Tử Hành lấy ra thứ gì đó, “Đây là đồ mẹ đưa cho tôi trước khi chết, ông còn nhớ nó không? Bà ấy nói, ngọc vỡ thì tình mất, mãi mãi chỉ còn lại hận thù….” Diệp Thanh Hòa nhìn đến miếng ngọc, chưa nói rõ được chất lượng như thế nào nhưng chỉ còn là một mảnh vỡ. Tống Thành Uy cắn răng: “Tao nghĩ rằng mày mang nó bên mình là để nhớ mẹ…” Tống Tử Hành cười lớn, “Không sai! Là để nhớ mẹ tôi! Nó lúc nào cũng nhắc nhở rôi rắng, không bao giờ được quên mục đích của bản thân! Tôi từng lo lắng ông sẽ bỏ ác theo thiện, rồi không tìm được chứng cứ hại người của ông, căn bản là tôi lo lắng không đâu rồi, bản chất súc sinh thì sao có thể mất đi được?” Tống Thành Uy cả giận: “Cho nên, chính mày cài máy theo dõi ở văn phòng và nhà của tao? Còn giấu giếm tao tìm hiểu về chỗ này?” Không giống hỏi mà là khẳng định…… “Không sai! Nếu không sao có thể giúp ông thể hiện bản chất súc sinh chứ?” Tống Tử Hành vui vẻ mân mê miếng ngọc, sau đó đột nhiên chìa tay ra, nắm toàn bộ miếng ngọc vào lòng bàn tay. Tống Thành Uy có chút không cam lòng, “Mày là thằng bất hiếu! Tao đối xử không tốt với mày sao? Có để cho mày thiếu cái gì không?” “Rồi sao? Đáng tiếc, tiền của ông đều là nhặt lên từ trên thi thể của mẹ tôi!” Tống Tử Hành giận dữ nói. “Mày….” Tống Thành Uy nhớ lại chuyện nhiều năm trước, vẻ mặt khiếp sợ, “Tử Hành, con không biết, trong lòng ba mãi mãi chỉ có mẹ con…..” “Chỉ có mẹ tôi? Vì thế chọn bà ấy để giết? Ông cũng vui tính quá!” Trên mặt Tống Tử Hành đều là vẻ trào phúng, “Mẹ cũng từng nói, lúc báo được thù là lúc có thể ném miếng ngọc này vào mặt ông!” Nói chậm nhưng hành động lại rất nhanh, miếng ngọc trong tay Tống Tử Hành đã bay đến trước mặt Tống Thành Uy. Tống Thành Uy hoảng hốt tìm cách né miếng ngọc, bàn tay ghì súng buông lỏng. Diệp Thanh Hòa thấy thời cơ đã đến, cô vung mạnh đầu, súng của Tống Thành Uy văng ra xa. Diennda%4nnleee%$%&^#equyyd000*%nnn Nhưng sức cô không đủ để chạy thoát khỏi tay kiềm của Reidar. Cảnh sát lúc này cũng đồng loạt nổ súng, hai người Đặng Tử và Cương Tử đều bị trúng đạn ở chân, Tống Thành Uy bị bị ở đùi, chỉ có Reidar là an toàn, hắn ta đưa Diệp Thanh Hòa lên chắn trước người, lấy ra một con dao nhỏ, đặt lên cổ Diệp Thanh Hòa, chậm rãi lùi về phía sau. Thằng nhóc Cương Tử thấy súng nổ đã hoảng sợ, không ngừng gào khóc: “Đừng bắn nữa! Tôi không chạy nữa! Mấy người đến bắt tôi đi! Tôi đầu hàng! Đầu hàng!” Dù sao cậu ta cũng chỉ tòng phạm, không đến mức bị tử hình…… Cảnh sát nhanh chóng ào xuống, Đặng Tử và Tống Thành Uy thấy Reidar kéo được Diệp Thanh Hòa lùi lại cũng gắng sức đứng dậy chạy về phía đó. Đặng Tử nhanh chóng nhặt súng của Tống Thành Uy vừa đánh rơi lên, chỉ về phía Diệp Thanh Hòa sau đó nói với Tống Tử Hành, “Không được qua đây! Không được qua đây! Tao không phải ba mày! Chọc tức tao tao sẽ bắn! Dù sao tao cũng giết người rồi, giết một cũng chết mà giết hai cũng chết! Người nhà tao không còn ai nữa, tao không sợ gì hết!” Tiêu Y Đình nhìn chằm chằm Đặng Tử, hai mi anh nhíu chặt, âm trầm. Người này nghĩ đến chuyện ba mình chết là giống như bị điên, càng giống sợ hãi hơn, cái chết của ông ấy đã đả kích hắn ta rất nhiều…… Ba người kéo theo Diệp Thanh Hòa lùi về phía sau. Cả Đặng Tử và Tống Thành Uy đều bị thương nên vừa hoảng vừa đau, chỉ có Reidar là bình tĩnh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]