Editor: Hạ Y Lan
Anh nhìn vào mắt cô, lúc này cô không đeo kính, nhưng mắt nhìn vẫn rất tốt, không có gì khác thường.
Cô chú ý tới ánh mắt của anh, hiểu anh nghĩ gì, nhìn anh cười, “Luôn như vậy, có đôi khi, em không muốn anh thấy em, em sẽ né tránh hoặc nghĩ biện pháp trốn tránh ánh mắt của anh, em như vậy, rất xấu...... Mắt kính của em, mặc dù không cần thiết, nhưng trên tâm lý nó cũng là một lá chắn.”
“Dáng vẻ xấu xí hơn của em anh đều thấy!” Anh khẽ trách.
Cô cúi đầu cười một tiếng, “Không giống nhau! Chỉ là, hiện tại thì tốt rất nhiều, trên căn bản không có triệu chứng gì, cũng chưa xuất hiện tình huống xấu nhất, thật.”
Bác sĩ cũng nói, cô bây giờ so với lúc mới về đã có chuyển biến tốt đẹp hơn.
“Phát hiện lúc nào?” Anh hỏi. Lần trước biết được tin dữ này, anh đau lòng đến cực điểm, mặc dù cố gắng trấn định, lại quên hỏi cô vấn đề này.
“Lúc ở Mỹ, mới qua được mấy tháng.” Cô hời hợt đáp, “Lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng thì em đã biết, bởi vì lúc trước mẹ em đã mắc bệnh này, em cũng có hiểu biết đôi chút, đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là vậy, thật ra thì lúc ấy đã bắt đầu trị liệu, hiệu quả trị liệu, tương đối khá!”
“Vậy bây giờ trong người không có khác thường hoặc là thay đổi gì chứ?” Anh lo lắng hỏi.
“Không có!” Cô cười, “Em uống thuốc đúng giờ, bây giờ mặc dù tốt rồi, em cũng không quên. Anh yên tâm,e m sẽ chăm sóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646940/chuong-257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.