Editor: Hạ Y Lan
Tô Chỉ San đi lấy nước uống, lâu như vậy vẫn chưa quay lại, rõ ràng là muốn trốn tránh Vương Triết......
Cho nên, tốt hay không tốt, người ngoài còn nhìn không ra sao? Nhưng đốimặt với Vương Triết, trừ nói tiếng “Khỏe” cô còn biết nói gì?
Vương Triết “A” một tiếng, cười, hít một hơi thuốc, vòng khói lượn lờ, “Lúctrước, mỗi ngày, bốn người chúng ta đều ở chung một chỗ, cậu áp bức Tiêu Y Đình, Chỉ San áp bức tớ…cả hai khổ không thể tả, mỗi ngày nghĩ trămphương nghìn kế nếu tránh được ma trảo của hai người thì có biết baonhiêu hạnh phúc”
Anh dừng lại, lại hít một hơi, cười khổ, “Mọingười cứ bị coi thường, rất nhiều đạo lý lúc mười tuổi đã biết, lại cứmuốn dùng hai mươi năm thậm chí thời gian dài hơn để tự mình nghiệmchứng. Thanh Hòa, bây giờ chúng ta muốn gặp nhau cũng thật khó, mặc dùđều ở cùng một thành phố...... ”
Anh gọi “Thanh Hòa”, mắt lại nhìn hướng Tô Chỉ San đã đi, người nói đi lấy đồ uống đó, một đi không trở lại......
Diệp Thanh Hòa không đưa ra bình luận, thời gian không thể quay về nhưng cốnhân có thể gặp lại, sức quyến rũ lớn nhất của cuộc sống là ai cũngkhông đoán được, mỗi lần gặp lại sẽ có kết cục gì......
Cô cầm xâu rau cải nướng đưa cho anh, “Đói không? Ăn trước đi.”
“Thanh Hòa, có thời gian chúng ta họp mặt nhiều một chút, gọi Tiêu Y Đình đếnnữa.” Anh nhận lấy xâu khoai tây, loay hoay trên vĩ nướng, cũng khôngăn, “Nhớ những ngày trước, khi đó cũng rất khổ cực, nhưng thật ấm áp,rất thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646903/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.