Editor: Hạ Y Lan
Anh giặt quần áo.
Để chứng minh mình là người đàn ông nói lời giữ lấy lời, chẳng qua là giặt rất nhanh, trong lòng đang khẩn cấp, còn có đại sự chưa hoàn thành đấy......
So với giặt quần áo thì đại sự của anh lại hoàn thànhrất cẩn thận, hơn nữa e sợ thời gian không đủ dài làm cô không hài lòng, cuối cùng khiến cô chóng mặt quên mất chuyện quần áo, mê man ngủ thiếpđi.....
Sáng hôm sau, Diệp Thanh Hòa rời giường trước, anhngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, sờ sờ bên cạnh, không có cô, lăn qua vịtrí cô nằm, cảm giác nhiệt độ đêm qua của cô vẫn còn lưu lại.
Diệp Thanh Hòa đi vào, phát hiện anh rõ ràng tỉnh vẫn còn ngủ nướng......
“Anh hai! Luật sư Tiêu! Sắp trễ giờ làm rồi!” Cô đi qua vỗ vỗ lưng anh.
“Ừ...... Anh là lão đại, đi trễ một chút ai dám nói gì?” Anh lấy chăn che lại, tham luyến hơi thở buổi sáng này.
“...... Nhưng em không phải là lão đại! Lão đại! Em chỉ là một thựctập sinh nhỏ bé không có mặt mũi như vậy!” Cô vén chăn anh lên.
Anh lật người cười, kéo cô vào trong ngực, “Tới chỗ của anh thì em là lão đại! Anh lập tức đứng sang bên, em còn không chịu!”
“Đừng làm rộn! Nếu không anh ngủ tiếp một lát, em phải đi trước!” Cô khôngcó thời gian lề mề với anh, từ đây đến chỗ làm cũng khá xa.
Anh cười cười, buông lỏng tay thả cô đi, tự mình rời giường.
Rửa mặt xong đi tới bàn ăn ăn sáng, kinh ngạc phát hiện, chỉ có hai cái bánh bao.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646902/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.