Giống như bây giờ anh ta đang cười sáng lạn nhưng bên trong lại hết sức đen tối sao?
Đương nhiên đây chỉ lời cô thầm nói trong lòng, không thể nói ra miệng, chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Trọng, vẫn rất đắm chìm vào nụ cười rực rỡ như hoa tháng Ba kia của anh ta…………
Phạm Trọng nói, chuyến đi này sẽ không khiến cô hối hận, không biết chuyện có thể khiến cô không hối hận khi đi cùng anh ta?
Phạm Trọng dừng trước cửa một quán cà phê.
“Tới đây?” Mời cô đi uống cà phê sao? Cô không có thói quen đó vào giờ này.
Phạm Trọng liếc mắt có thể nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói: “Không phải mời cô đi uống cà phê, cô có hứng nghe nhạc không?” Phạm Trọng đưa tay ra, máy nhạc bật lên, tiếng Nhị Hồ thê lương mà trầm thấp vang lên.
Cô nhớ lại, từng có lần Phạm Trọng và Quách Cẩm Nhi hoà tấu một bản Nhị Hồ với nhau, xem chừng anh ta cũng rất hiểu biết về nó.
Một buổi sáng mùa hè, trong một không gian sạch sẽ cùng ngồi với một người đàn ông thanh lịch như kia nghe tiếng Nhị Hồ, chuyện này thật quá kì diệu…….
“Phạm Trọng, tôi đến không phải để nghe nhạc cùng anh, riêng về Nhị Hồ tôi không có chút am hiểu nào cả!” Cô có chút khó chịu.
“Cô không hiểu Nhị Hồ?” Phạm Trọng có vẻ rất kinh ngạc trước sự thật kia.
“Không! Tôi không hiểu gì về nhạc lý hết!” Cô kiên quyết trả lời.
Phạm Trọng chuyển từ kinh ngạc sang đã hiểu, trên mặt không giấu được nét buồn bã: “Không có ảnh hưởng gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646894/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.