Chương trước
Chương sau
Editor: Tinh Di
Nhà của anh mục Mục Xuyên nằm trong một tiểu khu. Về đến nhà, đập vào mắt hai người đầu tiên chính là một bàn đầy ắp thức ăn, hơn nưa, đều là mấy món ăn gia đình quen thuộc.
Diệp Thanh Hòa đã có chuẩn bị tâm lý từ trước, bởi vì khi anh Mục Xuyên gọi điện về báo cơm với bác gái, có dặn qua nên nấu những món nào, để bác ấy chuẩn bị trước.
Lúc ấy cô không khỏi cảm thán, làm sao anh ấy vẫn có thể nhớ rõ những món ăn cô yêu thích. Lúc này có thể thực sự ngửi được mùi thức ăn của gia đình, một cảm xúc không từ ngữ nào có thể miêu tả chạy dọc thân cô……….
“Cha về rồi!” Tiểu Trái Cây nghe thấy tiếng cha mình về vội vàng chạy ra.
Mục Xuyên dạy nhóc gọi Diệp Thanh Hòa bằng ‘cô’
Diệp Thanh Hòa hơi sửng sốt, xưng hô thế này………. không khỏi nở nụ cười, lần này là cô thật…………
Bề ngoài Tiểu Trái Cây rất đáng yêu, môi hồng răng trắng, làn da trắng nõn rất giống Thành Trác, chính là trông thanh tú nhỏ gọn hơn, ngũ quan có phần giống chị A Tổ.
Trên đường đến dây Diệp Thanh Hòa có mua quà cho cả mẹ Mục Xuyên và Tiểu Trái Cây. Đây đều là lần đầu tiên hai người gặp Diệp Thanh Hòa, biết được cô là con gái của thầy Mục Xuyên, nên rất nhiệt tình chào đón cô.
Cô đứng ở phòng khách, chậm rãi đánh giá nhà của anh Mục Xuyên, thu hút sự chú ý của cô đầu tiên chính là bộ đồ cưới của cả hai anh chị, cùng một ít trang phục và trang sức dân tộc, và cả bức ảnh của chị A Tổ…… xinh đẹp như một nàng tiên…………
Một điều khác nữa…….. là bức chữ của cha cô.
Bức chữ viết từ khi anh còn là học trò của cha cô, mây bay nước chảy, lưu loát sinh động. Lại nhìn vào phần lạc khoản, trước mắt cô như hiện ra dáng vẻ cha cầm bút, nghiêm nghị viết chữ. Tất cả đều khắc sâu trong tâm trí cô.
“Đây là quà tốt nghiệp thầy tặng anh! Trong phòng anh còn một số tác phẩm của thầy, còn có cả bức vẽ của sư mẫu, ăn cơm xong chúng ta sẽ cùng xem.” Mục Xuyên nói nhỏ.
Đồ ăn mẹ Mục làm cả màu sắc hương vị đều rất hấp dẫn, mẹ cười tươi nói với cô: “Tiểu Xuyên gọi điện về đặc biệt dặn dò làm mấy món cháu thích, bác chỉ sợ mình làm không tốt, có gì cháu thông cảm cho bác.”
“Sẽ không đâu ạ, màu sắc hay hương vị đều rất tuyệt, cảm ởn bác, bác Mục.” Đây là lời từ tận đáy lòng của cô.
Mẹ Mục hơi béo, khi tươi cười đôi mắt híp lại, trông rất hiền lành, khiến cô nhớ lại người bảo mẫu từng gắn bó rất nhiều với tuổi thơ cô.
Trong suốt thời gian cô lớn, từ tối đến sáng ngoại trừ cha thì người cô dính chặt nhất chính là người bảo mẫu đó. Bởi vì, bà ngoại và mẹ đều là người người phụ nữ có tiếng là vĩ nhân, khí chất đoan trang mà thanh cao, cô cũng được di truyền chút ít dáng vẻ trong trẻo mà lạnh lùng của hai người, nhưng hai người đó vẫn ở một bậc quá cao, khiến cô không dám đến quá gần.
Vì thế, nhìn thấy mẹ Mục, cô có một cảm giác rất thân thiết.
Mọi người nói chuyện lúc A Tổ còn sống, cả ba người khi nghe chuyện của nàh cô đều vội vàng đến tìm cô, nhưng tìm mãi không thấy nên rất lo lắng. Bây giờ đã tìm được, ít nhất cũng yên lòng phần nào. Nhưng là, Diệp Thanh Hòa quà gầy yếu, với bản năng làm mẹ, mẹ Mục rất đau lòng, vì thế, trên bàn ăn không ngừng gắp thức ăn cho cô, còn mời cô đến ăn cơm hàng ngày, để tiện cho việc vỗ béo cô.
Ngày nào cũng đến làm phiền anh Mục Xuyên là chuyện không có khả năng đối với cô, nhưng là vẫn rất biết ơn. Hai người đã mang lại cho cô một cảm giác lâu rồi chưa được có, không phải là người quen lâu ngày không gặp, mà bầu không khì này, thực sự rất giống người nhà………..
Không giống với nhà họ Giang hay nhà họ Tiêu. Ở đây, cùng với những người này cô có thể thoải mái khóc một trận, cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Tiểu Trái Cây hoạt bát đáng yêu, chính là ăn cơm rất nhanh, sau khi ăn xong đặt bát xuống, nói với cô: “Cô, cô ăn nhiều một chút, cháu ăn no rồi.” Nói xong liền rời bàn.
Mặt Mục Xuyên trầm xuống: “Nhanh như vậy sao? Lại muốn đi chơi trò chơi!”
“Hôm nay còn chơi quá giờ cơm trưa!” Mẹ Mục bổ sung.
“Sắp thi cuối kì rồi! Con còn muốn chơi sao?” Mục Xuyên vừa nghe, càng không cho phép nhóc chơi.
Tiểu Trái Cây không dám cãi lại, tay chống quai hàm: “Con chỉ cần nhìn chữ một lần là có thể nhớ được!”
Diệp Thanh Hòa mỉm cười, lại là một đứa trẻ mêm trò chơi sao?
Mục Xuyên lắc đầu thở dài: “Đứa nhở này, thông minh từ nhỏ, từ khi năm sáu tuổi đã thuộc rất nhiều chữ, cơ bản là không gặp khó khăn trong việc đọc, chính là A Tổ bận bịu, anh lại không có nhiều thời gian trông nó, đứa nhỏ liền mê chơi game, sau này không còn A Tổ nữa, ‘bệnh’ lại thêm trầm trọng.”
Mục Xuyên mời cô vào thư phòng.
Xem ra số tác phẩm của cha mẹ cô được Mục Xuyên cất giữ còn nhiều hơn cô cất giữ. Có hai bức tranh của mẹ, xinh đẹp uyển chuyển, còn có cả chữ viết của cha, tất cả đều giống như ở chốn tiên giới.
Mục Xuyên định gỡ toàn bộ bức chữ trên tường xuống.
“Vì sao?” Diệp Thanh Hòa kinh ngạc hỏi.
“Để đưa cho em, những vật này vẫn nên là do em giữ, anh chỉ xinh giữ lại món quà tốt nghiệp kia thôi.” Mục Xuyên nhẹ nhàng bang quơ cười.
Diệp Thanh Hòa hiểu, cha mẹ đã mất, anh đưa lại cho cô là muốn trao lại cho chính tông truyền nhân.
“Anh Mục Xuyên, chuyện này thực ra không cần thiết. Anh cũng biết em bây giờ sống như thế nào, mang theo rất không tiện, lại không thể bảo quản tốt, anh giữ vẫn là thích hợp nhất. Chữ cũng giống như người, chữ viết cho tri âm, cha viết cho anh, tức là có coi anh như tri âm.”
Mục Xuyên cũng đành từ bỏ ý định: “Được, cứ để ở đây, anh sẽ giữ hộ, khi nào cuộc sống của em ổn định, có gia đình riêng, khi đó anh sẽ đưa lại cho em.”
Ánh mắt của Diệp Thanh Hòa dừng lại trên giá sách của Mục Xuyên, phát hiện có một cuốn sách bị xếp lệch, không theo một nguyên tắc nào cả.
Mục Xuyên nhìn ra ánh mắt của cô, giải thích: “Mấy cuốn sáchnày đều rất lâu rồi, có cuốn là của thầy cho, có cuốn là đi mượn nhưng chưa có dịp trả……..”
Mượn sách không thể không trả, nhưng là, không còn cơ hội để trả…………..
Diệp Thanh Hòa tuỳ tiện rút ra một cuốn, là cuốn “Đọc thông Giám luận”, viết bằng chữ phồn thể, bên trong còn có vài dòng ghi chú của cha.
Cô không có xa lạ gì với cuốn sách này. Khi còn bé từng cùng rất nhiều học tử của cha phân cao thấp, bằng việc nhận mặt chữ phồn thể trong cuốn sách này. Tuy cô có thể nhớ khá nhiều chữ, nhưng không thể hiểu hết, những lúc như thế, cha sẽ là người giải thích cho cô, đánh dấu vào sách, dù cô không hiểu cha vẫn kiên nhẫn giảng giải……………
Cô nhìn nét chữ thân thuộc, khoé mắt cô ươn ướt, cô nhớ lại hình ảnh cô còn nhỏ ngồi cạnh cha, chăm chú nhìn ông giảng về chữ, giọng nói ấm áp thuần hậu đó đã cùng cô lớn lên………..
Sau này, quyển sách ở chỗ này…………..
“Anh Mục Xuyên, cho em cuốn sách này được không?” Cô rưng rưng hỏi.
“Tất nhiên! Ngay từ đầu nó là của em!” Mục Xuyên sảng khoái đáp ứng, chỉ cần cô muốn, chỉ cần cô có thể mang theo, cả thư phòng này đều là của cô…………
Anh rút từ giá sách xuống một quyển sách khác, đưa cho cô.
Ở phòng sách nói chuyện hồi lâu, khi cô nhìn ra bên ngoài phát hiện trời đã tối đen, nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ kí túc xá đóng cửa.
Thời gian gặp nhau quả thực quá ngắn!
Cô cất sách vào trong ba lo, vội vã chào tạm biệt.
Lúc cô rời đi, đi qua phòng Tiểu Trái Cây, nghe thấy tiếng đọc bài khoá lúc nhỏ lúc to, trong lòng đầy nghi hoặc.
“Anh Mục Xuyên, em có thể vào xem không?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Mục Xuyên gật gật đầu: “Đương nhiên.”
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhưng bất ngờ làm chiếc chuông gió ngoài cửa reo lên.
Tiếng chuông gió làm Tiểu Trái Cây giật mình, rồi sau đó màn hình máy tính nhanh chóng tối om, nhưng cô vẫn có thể nhìn thấy, đứa nhỏ này chơi game mà còn giấu, không khác gì ai kia………….
Mục Xuyên cũng nhìn thấy, sắc mặt hết sức tệ, nhưng nhịn không tức giận, nói với Diệp Thanh Hòa: “Để anh đưa em về trước.”
Diệp Thanh Hòa âm thầm cười vui vẻ, đêm nay của Tiểu Trái Cây không được yên ổn rồi, cô có được tính là hại nhóc không? Tiểu tử này cũng thông minh thật, lại treo chuông gió trước cửa phòng…………
Muốn biết vì sao cô biết Tiểu Trái Cây làm chuyện không tốt bên trong sao? Cô cũng từng lớn lên như thế, lúc mười ba mười bốn tuổi cũng rất mê trò chơi, từng đóng cửa phòng dấu cha chơi trò chơi, một bên chơi một bên vẫn giả vờ đọc bài, lúc chơi say sưa có khi còn quên cả đọc bài. Cô chính là từng rất giống với Tiểu Trái Cây bây giờ………
Xem ra Mục Xuyên cũng đã quen với việc này của đứa con trai, vì thế không thèm nói gì cả………….
Gió đêm hè quấn theo hương thơm của rất nhiều loại hoa, quanh quẩn bên mũi mình. Diệp Thanh Hòa đi bên cạnh Mục Xuyên, cảm thấy lòng bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Tiêu Thành Hưng, vì sao em lại chọn học ngành luật? Anh đã rất ngạc nhiên đó.” Anh cứ nghĩ là cô sẽ đi theo con đường của cha mình.
Diệp Thanh Hòa cười cười: “Học gì cũng không quan trọng, hơn nữa, anh Mục Xuyên, anh có tin không, em đứng nhất trong kì thi đó!” Cô khẽ mím môi, khoé môi nhỏ nhỏ nâng lên đầy kiêu ngạo, đây mới đúng là một cô gái mười tám tuổi!
“Tin! Đương nhiên là anh tin! Em còn giỏi hơn anh cơ mà!” Mục Xuyên hoàn toàn phối hợp với cô, cười nói, rất vui vẻ nhìn tiểu sư muội kiên cường và tự tin, không vì chuyện của thầy mà ngã gục.
Cái cô bé này, làm tốt được bao nhiêu mà đã kiêu ngạo rồi!
Mục Xuyên nhìn cô chăm chú, từ trước đến nay dáng người vẫn nhỏ bé như thế, vậy mà luôn sẵn sàng thách đấu cùng bọn anh, thầy cũng không hề thiên vị cô, nhiều lần phán cô thua, lại nhớ đến bộ dạng sắp khóc nhưng vẫn cố chịu đựng của cô, một lần nữa bật cười.
Anh kể lại những gì mình vừa nghĩ, cô cũng bật cười, dưới ánh trăng khoé môi nâng lên, trông rất xinh đẹp: “Lúc ấy em bị vùi dập quá mức, cứ nghĩ mình sẽ chẳng làm được gì…..”
Lúc Tiêu Y Đình nhìn thấy cô, cô đang tươi cười rất vui vẻ.
Nụ cười của cô so với ánh trăng còn êm dịu hơn. Mái tóc dài che hết gần nửa khuôn mặt, lại thêm tóc mái dài và mắt kính lớn, chỉ để lộ ra khoé môi khẽ cong cong, điều anh hiếm khi nhìn thấy………………
Anh yên lặng đi đến một gốc cây, đến một khoảng cách, anh phi ra, chắn giữa lối đi.
“Anh hai, sao anh lại ở đây?” Diệp Thanh Hòa hơi kinh ngạc, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào đã đi đến cổng kí túc xá, đi cùng sư huynh hết quãng đường dài về kí túc xá sao?
Cô lại đi hỏi anh hai vì sao anh ở đây…………
Tiêu Y Đìnhnghiêm mặt nói một câu: “Đi lấy quần áo cho anh!”
“Hả……… Thực xin lỗi, em quên mất……..” Cô nhỏ giọng nói, “Anh đợi chút, em làm liền.”
Nói xong xoay người nói với Mục Xuyên: “Anh Mục Xuyên, hôm nay rất cảm ơn anh.”
Mục Xuyên cười ôn hoà: “Nha đầu ngốc, giữa hai chúng ta còn phải nói hai từ cảm ơn sao?”
Diệp Thanh Hòa cười cười,nói nhỏ: “Dù sao vẫn nên cảm ơn……….” Anh không biết được, buổi chiều hôm nay có ý nghĩa như thế nào với cô đâu, khó khăn lắm mới có được…………..
“Sắp tắt đèn rồi!” Người nào đó đen mặt đứng nghiêm một bên, răng nghiến vào nhau kèn kẹt.
“Được rồi! Em đi ngay đây! Anh Mục Xuyên, tạm biệt!” Cô cười với Mục Xuyên chào tạm biệt.
“Tạm biệt,lần sau nhớ đến nhà dùng cơm đó, đừng có mà kháchkhí!” Mục Xuyên đứng dưới ánh trăng, ánh mắt ấm áp dịu dàng.
Dáng vẻ này, rất giống với cha khi đón cô tan học về muộn, cũng có ánh trăng, gốc cây và nụ cười như thế……………
Hốc mắt Diệp Thanh Hòa lại ươn ướt, dùng sức gật đầu: “Dạ! Em sẽ không khách khí! Em sẽ về nhà! Em lên trước đây.”
Cô xoay người, mở to mắt để hong khô phần ươn ướt kia, chạy nhanh vào cổng kí túc xá.
Người nào đó nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, trong mắt chỉ toàn hai chữ: Khó chịu!
Sau đó, xoay người lại,đứng đối diện Mục Xuyên.
Chiều cao 1m78…………
Thấp hơn anh…………
Khuôn mặt: sáu mươi năm điểm………
Từ trên xuống dưới: Cận thị! Kiểu tóc cũ rích! Ăn mặc già dặn! Da không đẹp như của anh! Rõ ràng nhất! Anh còn nhìn thấy nếp nhăn trên trán đối phương! Trong lòng đi đến một kết luận: Một ông bác đầy vết chân chim! Nhìn ra ít nhất cũng phải bốn mươi tuổi! (rõ ràng người ta chỉ có vài đường vân nhàn nhạt, rõ ràng chỉ mới hơn ba mươi tuổi, hơn nữa như thế kia được coi là trưởng thành, đĩnh đạc! Đeo kính như kia gọi là tri thức nho nhã! Ông bác sao? Đầu năm nay cụm từ ‘ông bác’ thật nổi tiếng! Anh hai, là anh nghĩ ra đúng không? – Cát Tường nhịn không được, nhảy ra bất bình, các vị độc giả thông cảm ^^)
Nhìn thấy rõ được ưu thế của bản thân, Tiêu Y Đình bình tĩnh, đưa tay ra: “Chào, tôi là anh hai của Thanh Hòa, hình như trước giờ chưa từng gặp anh?”
Anh hai? Mục Xuyên nhớ lại Tiểu Hà từng nhận điện thoại của anh hai, gọi cô về ăn cơm, cũng được nghe chuyện cô được nhà họ Tiêu chăm sóc mấy năm qua, trong lòng rất hữu hảo, bắt tay với Tiêu Y Đình,nói: “Chào cậu, tôi là sư huynh của Tiểu Hà, biết được cậu và gia đình mấy năm qua đã chăm sóc em ấy, tôi rất biết ơn, có cơ hội sẽ đến tận gia chủ để bày tỏ.”
Tiêu Y Đình nghe xong những lời này rất không thoải mái! Có ý gì đây?Đây là chuyển ngược tình thế rồi sao? Nghe như vị sư huynh này với em gái mới đúng là người một nhà, còn người nhà họ Tiêu anh là người ngoài sao?
Tuy ngoài mặt bình tĩnh thong dong nhưng trong lòng sóng đã ầm ầm, rốt cuộc thì sao người sư huynh này lại xuất hiện chứ? X! Phó Chân Ngôn ở trước mặt anh mà bày ra vẻ mặt đó, anh đã sớm dùng nắm đấm để hầu hạ!
“Chuyện cảm ơn này, không cần thiết đi…………” Anh cũng cười, cười đến khoé miệng méo xẹo, “Thanh Hòa cũng là người nhà của chúng tôi, chúng tôi chăm sóc cô ấy là chuyện đương nhiên. Nhưng thật ra, chúng tôi không biết từ khi nào em ấy lại có thêm một vị sư huynh. Nếu đã là sư huynh của Thanh Hòa, thì cũng là người nhà của chúng tôi, có thời gian nên tụ họp tâm sự.”
Mục Xuyên cảm giác được rõ ràng địch ý của cậu nam sinh này, chính là, anh đã là người từng trải, cũng không để bụng lâu, hơn nữa, có vẻ cậu ấy không có ác ý, cũng chỉ là muốn bảo vệ tiểu sư muội, cười nói: “Được! Có thời gian thì cùng Tiểu Hà đến nhà tôi dùng bữa cơm đạm bạc.”
Gì cơ? Đầu óc Tiêu Y Đình nhảy lên một cái, hôm nay em gái là cùng ăn cơm với người này, hơn nữa còn ở nhà riêng? Có thể dẫn về nhà ăn cơm, làm sao có thể là người bình thường?”
“Được! Nhất định!” Anh cắn răng.
Hai người đã nắm tay một lúc nhưng vẫn chưa có buông ra, Tiêu Y Đình quên mất, anh nắm tay người ta quá chặt, hơn nữa lúc Mục Xuyên mời ăn cơm, anh còn dùng sức.
Mục Xuyên cũng phát hiện điểm ấy, ngượng ngùng muốn thu tay lại, đến nỗi mà lúc Diệp Thanh Hòa lấy quần áo đi xuống, thấy hai người vẫn đang bắt tay………..
“Anh hai, cho anh.” Cô đưa cho anh.
Lúc này Tiêu Y Đình mới phản ứng lại, chậm rãi buông lỏng tay, phát ra tiếng hừ hừ, tay chân thô ráo, lại trừ điểm!
“Tiểu Hà, anh đi trước. Tạm biệt, vị bạn học này, tạm biệt!” Mục Xuyên tính tình tốt bụng, xoay người đi, tay bị đứa nhỏ kia nắm chặt vậy cũng hơi đau…………”
“Anh hai, cầm lấy!” Cô đưa gói quần áo cho anh, nếu anh không về tắm rửa nahnh thì đèn tắt mất!
Anh không có nhận lấy, nhìn chằm chằm cô, hung tợn quát: “Rốt cuộc người kia là ai? Em ăn cơm cùng anh ta sao? Sao trước giờ chưa nghe em nói đến việc có người sư huynh nào? Sao hai người lại gặp được nhau? Quen biết từ khi nào? Rất lâu rồi sao? Trước đây em sống cùng một chỗ với anh ta sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.