Editor: Tinh Di
“Thanh Hoà?” Tiêu Thành Hưng thấy cô từ đầu đến cuối chỉ cúi đầu nghe mà không nói gì, nhịn không được lên tiếng.
“Dạ, bác Tiêu.” Diệp Thanh Hoà ngước mắt lên, ánh mắt vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như trước.
“A……” Tiêu Thành Hưng cười than: “Cháu không có gì để nói sao?” Phản ứng này có phù hợp với một cô gái mười tám tuổi sao? Mặc dù ông đã là người từng trải, nếu lần đầu nghe thấy cũng sẽ rất kinh ngạc……….
“Bác Tiêu……” Diệp Thanh Hoà nói: “Lúc trước cháu không hiểu vì sao bà ngoại muốn bỏ nhà đi đến phương Nam, chỉ là vì muốn cưới ông ngoại sao? Nếu chỉ là vì lấy chồng, vì sao đã nhiều năm như vậy không có chút liên lạc nào với nhà mẹ đẻ? Vì sao chưa bao giờ nhắc đến còn có nhà mẹ đẻ ở phương Bắc? Vì sao muốn thay tên đổi họ? Đối với người Trung Quốc mà nói, từ xưa đến nay, không phải tên họ là thứ quan trọng nhất sao? Trong việc này thực sự có nhiều rắc rối……”
Tiêu Thành Hưng nhìn cô thầm khen ngợi, đứa trẻ này suy nghĩ kỹ lưỡng, thế nhưng, đứa nhỏ thông minh như vậy, suy cho cùng là người nhà khác……
Trong lòng ông có chút không nỡ, nhưng vẫn thật lòng nói: “Thanh Hoà, trong việc này đương nhiên là có rắc rối, bác cũng từng nhắc với ông bà Giang mấy chuyện đó. Nhưng bác cảm thấy, mình là người ngoài không tiện bình luận chuyện này, thậm chí không tiện giải thích cho cháu chuyện cũ trong đó, rất nhiều lời qua tiếng lại. Cháu nên chính tai nghe người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-phuc-hac-qua-nguy-hiem/646810/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.