Yên Tuy Chi và Cố Yến sửng sốt một chút, đảo mắt nhìn về phía gã.
“Sao thế?” Yên Tuy Chi thấp giọng hỏi gã.
Nhưng mà Kha Cẩn giống như chỉ tìm một chỗ trống để ngây ngô vậy, không lập tức mở miệng, thậm chí gã còn không có nhìn hai người một cái mà chỉ rũ mắt xuống.
Không lâu sau, Joe đi tới.
“Cố? Các cậu có nhìn thấy —” Joe nói được một nửa liền ngậm miệng, bởi vì hắn đã nhìn thấy Kha Cẩn.
Hắn thở một hơi nhẹ nhõm thật dài, “Haiz… Sao cậu lại chạy ra đây?”
Kha Cẩn vẫn không phản ứng.
Joe cũng không thèm để ý, dứt khoát ngồi xuống ở bên cạnh.
Phi cơ tư nhân của hắn được chia ra thành những chỗ ngồi khác nhau, không phải là chia theo đẳng cấp mà là có bạn thì thích yên tĩnh, có bạn lại thích náo nhiệt, cho nên mới làm theo thói quen của bọn họ.
Joe: “Không sang toa bên cạnh chơi với họ à?”
Cố Yến lắc đầu một cái: “Nghỉ một lát ở đây thôi, sau chuyện này còn có một vụ án cần xử lý một chút.”
“Cậu thì sao?” Joe lại hỏi Yên Tuy Chi, “Cậu là thực tập sinh của hắn? Có phải lúc hắn nghiêm khắc thì căn bản không phải là người không?”
Yên Tuy Chi cười.
Nếu muốn nói đến nghiêm khắc, bản thân Yên đại giáo sư còn có quyền phát biểu hơn bất cứ ai, so với Cố Yến chỉ có hơn chớ không kém.
Joe lại nói: “Hoàn toàn thừa kế điệu bộ vị viện trưởng kia của bọn họ, à, không đúng, phải nói là tiền viện trường của các cậu chứ. Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hang-nhat/956918/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.