“Không phải sao?” Cố Yến hỏi. 
Yên Tuy Chi trả lời trong lòng: Đúng rồi đấy, không sai đâu. 
Nhưng mà bên ngoài miệng đã bắt đầu nói bậy nói bạ, tên này nói bậy ngay cả thời gian suy nghĩ cũng tiết kiệm, gần như há mồm ra một cái đã nói: “Hình như tôi cũng chưa nói đây là lần đầu tôi tiếp xúc với mấy chuyện này mà?” 
Cố Yến nhìn về phía anh. 
Yên Tuy Chi bắt đầu phét lác: “Bố của tôi cũng là một luật sư, tôi hay đi theo ông nên cũng tiếp xúc với rất nhiều chuyện. Có mấy lần ông ngồi ở thư phòng nói chuyện với người khác không đeo tai nghe, tôi vô tình nghe được, còn có những chuyện kinh khủng gấp mười lần thế này cơ. Lần đầu tôi nghe là khi còn nhỏ, lúc ấy còn sợ hết hồn. Sau đó có nghe nữa thì cũng thấy bình thường thôi.” 
Yên đại giáo sư rất am hiểu cái tinh túy của việc nói bậy bạ, không thể nói quá mức cụ thể, khi mà biết rõ mình đang gạt người thì mới vì để thuyết phục đối phương tin tưởng mà thao thao bất tuyệt, cố ý miêu tả một số chi tiết khiến cho người ta phải phục sát đất. 
Cái này gọi là lạy ông tôi ở bụi này, chột dạ. 
Anh nói xong thì khẽ liếc nhìn mặt Cố Yến. 
Không thể thấy rõ, dù sao cũng không thể dùng “ánh mắt xuyên thấu tìm tòi nghiên cứu” mà nhìn chằm chằm hắn ta được, bước chân cũng không ngừng, giống như vừa rồi hắn ta cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, nghe giải thích cũng là tiện tai nghe. 
“Khóc không?” 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hang-nhat/956887/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.