Kiểm tra rất nhanh, bởi vì người xếp hàng không nhiều lắm, hay có thể nói chẳng có mấy ai muốn đến cái nơi này cả. Trong đống khách đã ít lại càng ít, phần lớn đều giống như Cố Yến và Yên Tuy Chi, đến làm thủ tục hoặc vì công việc, số ít là thương nhân không đi theo con đường bình thường, cùng với một ít du khách khẩu vị đơn giản muốn tự trục xuất mình đến nơi này.
Chỉ có thể nói là rừng lớn, chim quái gì cũng có hết.
So với cảng Neuse cả ngày nhộn nhịp của Decama, cái bến tàu của Tửu Thành này vừa nhỏ vừa cũ, lụp xụp muốn đổ, cứ như bị đập phá mấy lần rồi ấy.
Cách hai ngày sẽ có một tàu con thoi hạ cánh xuống đây, dừng lại chưa đến 20 phút lại nhanh chóng rời đi.
Cho nên nhân viên làm việc ở đây sắp rảnh rỗi đến mốc meo rồi, thậm chí còn kiêm cả việc làm thêm—
“Hai anh có cần xe không?”
“Bến tàu cách trung tâm thành phố rất xa, các anh có cần cô nào phục vụ không? Tôi có thể đưa các anh đến rất nhiều nơi, tôi còn có thể làm người dẫn đường miễn phí, khụ… nếu như các anh cần.”
“Chợ Chim Di Trú, trại rượu dưới đất, cửa hàng giao dịch Hang Động — à há, quan khách có muốn chơi cá cược một lần không!”
Cảnh tượng quen thuộc, ầm ĩ quen thuộc, những tiếng tranh cái khiến màng nhĩ ong ong. Bắt đầu từ khi kiểm tra, thậm chí còn có thể kéo dài đến khi rời khỏi đại sảnh.
Yên giáo sư vô cùng chán ghét người khác léo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-hang-nhat/956886/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.