Không lâu sau anh được đưa đến bệnh viện lớn của tỉnh, cô cũng chạy theo để lại một mình Kiểu Lệ Yến giữa căn nhà trống vắng. Một mớ hỗn loạn bày bừa trên đất, máu tanh sộc lên mũi loang lổ khắp sàn. Từng người một dọn dẹp bãi chiến trường còn lại, Dịch Khải Liêm cũng bỏ qua mà đi theo cô xem tình hình của anh.
- Tiểu Y, cậu đi thay đồ đi rồi còn rửa vết thương nữa. Nếu cậu cứ cững đầu như vậy thì vết thương sẽ nặng hơn đấy.
Chẳng biết đây đã là lần thứ bao nhiêu hắn nhắc nhở cô về việc thay rửa vết thương. Hắn chỉ dám đứng bên cạnh cô, người con gái một mét sáu đang trông chờ vào phòng cấp cứu sáng đèn. Ánh mắt cô chưa một lần rời khỏi đó lấy một chút chỉ có điều là mỗi phút trôi qua lòng cô lại nóng hơn gấp bội lần.
- Tớ không sao, hãy để tớ đứng ở đây, đứng đây chờ anh ấy ra...
Cô nhẹ giọng trả lời dường như có một chút mệt mỏi trong đó. Hắn thở dài chỉ biết đứng nhìn cô mà chẳng thể làm được gì. Chiếc áo của anh cô vẫn giữ mãi, cô ôm nó trong lòng rồi lặng lẽ khóc. Mùi hương của anh vẫn còn đây, cảm giác như chính anh đang ôm cô vào lòng khiến cô cảm thấy an tâm hơn phần nào. Duệ Y khẽ mỉm cười nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, cô nhớ anh rồi.
" Cạch. "
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, vị bác sĩ trong bộ đồ phẫu thuật mang tin vui đến với cô, anh đã không còn nguy hiểm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-bi-an-cua-so-thieu/1846956/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.