Cô bất chợt mở mắt, đôi mắt đượm buồn như mất mát một thứ gì đó mà chính cô cũng không biết. Bàn tay siết chặt cảm nhận từng nhịp chạm của anh trên cơ thể. Anh ôm lấy cô, cố gắng cảm nhận sự hiện diện của cô bên cạnh. Mùi hương ngọt ngào trên cơ thể khiến anh quyến luyến mãi chẳng muốn rời. Cô đang ở đây, cô đang ở bên anh.
" Anh bây giờ mới nhận ra sao? "
Có phải là quá muộn hay không? Chính cô cũng không biết nữa nhưng có lẽ đối với cô nếu là anh thì sẽ không bao giờ là muộn. Anh im lặng chờ đợi câu trả lời của cô, trong lòng, trong suy nghĩ và cả tâm tư anh đều đã nói ra cả. Bây giờ quyết định là ở cô.
- Anh đối xử với em như này rồi nói đừng rời là sẽ đừng rời được sao?
Cô nhỏ giọng trả lời, âm thanh trầm thấp như đang phân vân điều gì đó. Anh giật mình nhìn cô, sâu trong đôi mắt hổ phách là những hoài nghi và sự lo sợ. Sợ rằng cô sẽ bỏ anh mà đi, sợ rằng một lần nữa lại vụt mất cô.
- Tha thứ cho anh... được không?
Cô cười lạnh nằm im bên cạnh anh. Tha thứ cho anh cô có thể nhưng tin anh thì có lẽ hiện tại là không. Sở Chính Kì thở dài ngồi dậy rồi lật người cô lại đối diện với anh, để mắt cô được nhìn thẳng vào trong mắt anh, để cô có thể thật lòng một lần.
- Tại sao?
Cô nhàn nhạt hỏi, giọng nói yếu ớt vang lên trong tiềm thức. Đây có lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luat-su-bi-an-cua-so-thieu/1846942/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.