Bước ra từ phía sau tấm bình phong, điều đầu tiên Tề Vũ Hiên nhìn thấy chính là vẻ mặt thảng thốt ngỡ ngàng của gã thị vệ. Bản thân hắn cũng hơi ngẩn người, rồi ngay lập tức chau mày. “Sao vẫn còn đứng ngốc ra ở đây? Còn không mau đi đi.”
“Vâng!” Gã thị vệ âm thầm chặc lưỡi, chỉ có thể ở trong lòng than thở chút đỉnh rằng Tướng quân đến là thô bạo. Chậc chậc, tiểu Từ đại phu xinh đẹp ôn nhu như vậy, chẳng lẽ Tướng quân cũng không biết đường mà thương hoa tiếc ngọc hay sao?
Ách…… Cũng phải nói, Tướng quân liệu có biết giữa hai nam nhân thì phải làm những gì không? Hẳn không phải là vì lý do này mà tiểu Từ đại phu mới bị trọng thương đi?
Không hề hay biết hình tượng của bản thân trong lòng gã thị vệ đã bị liệt vào hàng “cầm thú”, Tề Vũ Hiên ngồi ở ngoài tấm bình phong, nghĩ đến Từ Tử Du vẫn còn đang bất tỉnh ở phía trong, tâm tình lại trở nên vô cùng phức tạp.
Rối loạn đến hơn nửa ngày, gã thị vệ mới mang Lưu đại phu đang thở hổn hà hổn hển chạy về, lại còn đem theo vị bằng hữu thân thiết Ngô Đoan của hắn.
“Ngươi tới làm gì?” Tề Vũ Hiên kinh ngạc, hỏi.
“Mới rồi vô tình chạm mặt Lý thị vệ vừa lúc hắn đi tìm đại phu, ta ngỡ ngươi bị thương nên mới cùng đến.” Ngô Đoan cười cười đáp lời.
Tề Vũ Hiên trầm mặc thêm nửa ngày nữa, rồi mới rầu rĩ cất tiếng. “Từ đại phu mới là người bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/luan-ve-phuong-phap-cua-do-nam-phu-huu-hieu-nhat/3421377/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.