Chương trước
Chương sau
Quan sát biểu hiện của Tề Vũ Hiên, Ngô Đoan biết đối phương chí ít cũng đã chịu nghe lọt tai những khuyên bảo của mình, nhưng cụ thể hắn nghe thấm đến đâu, rồi sẽ đưa ra quyết định như thế nào, đó không phải là những gì Ngô Đoan có khả năng suy đoán, hắn chỉ có thể ở trong lòng thắp cho vị đại phu mỹ nhân một ngọn nến, sau đó rời khỏi doanh trướng tướng quân, mặc cho Tề Vũ Hiên tự mình suy tính.

Từ Tử Du không hề hay biết lịch sử đen tối của bản thân đã bị Tề Tướng quân phát giác, lúc này y còn mải mê tâm tâm niệm niệm tìm cách lấy lòng Tiểu Hiên Hiên của y……

Tiểu Hiên Hiên thực giống với một búp măng non, chỉ cần cắt bỏ phần vỏ bọc cứng rắn bên ngoài, liền có thể gặm nhấm thịt quả ngon lành mềm mụp bên trong.

Vấn đề bây giờ là ― y nên đem phần vỏ cứng ngắc kia lột bỏ như thế nào đây……

Cố gắng nhớ lại nội dung của cuốn tiểu thuyết, Từ Tử Du lại một lần nữa cảm thấy may mắn y chỉ vừa mới đọc xong liền đã xuyên luôn vào, nên những chi tiết truyện vẫn còn đọng lại khá đầy đủ trong đầu. Cuốn truyện kia viết ở ngôi thứ ba, suy tư tình cảm cá nhân của Tề Vũ Hiên cũng được miêu tả khá kỹ càng, là một người trưởng thành trong hoàn cảnh thiếu thốn tình thương của cha mẹ, hắn gần như không có bất kỳ sức chống cự nào với loại sinh hoạt gia đình ấm áp.

Chẳng qua khát vọng đối với bầu không khí gia đình ấy đã bị hắn vùi lấp tới tận cùng của tâm can, nên mới ít có ai biết được, đây là lý do khi tên tiểu thụ chăm sóc hắn vào thời điểm hắn đổ bệnh, lại còn nấu cho hắn một bát mì, cho dù đúng là bát mì đó khó ăn vô cùng tận, Tề Vũ Hiên vẫn là miễn cưỡng bị làm cho cảm động.

Là một thanh niên ưu tú của thế kỷ mới, Từ Tử Du ưỡn ngực ra vẻ, với y mà nói, nấu cơm không hề là một thử thách! Từ nhỏ đến lớn, việc cơm nước trong nhà y đều là do ba y đảm nhiệm, không chỉ có vậy, ba còn chú tâm tôi luyện tay nghề bếp núc của y và anh trai.

Ba từng đắc ý kể rằng, ngày trước cũng nhờ vào chính tài nghệ nấu ăn mà ba mới thành công cưa đổ mẹ hai đứa, Từ Tử Du nghe được điều này, lại càng thêm hăng say nhiệt huyết với môn nghệ thuật này.

Con đường ngắn nhất để dẫn tới trái tim của một người nam nhân chính là đi qua dạ dày, thực quá rõ ràng, đạo lý này vô luận tự cổ chí kim[1] đều vô cùng thông dụng……

Bừng bừng chí khí tìm đến khu bếp của quân doanh, Từ Tử Du khi nhìn thấy cái chảo gang to khủng bố cùng cùng chiếc bếp lò tiêu chuẩn của thời cổ đại, tức khắc trợn ngược hai mắt, đồ làm bếp không thông dụng gì gì kia, thực đang muốn chèn ép con nhà người ta mà!!

Vững trí đến cùng, dùng một viên dược có thể giúp nam nhân “hùng phong đại chấn” tự tay điều chế để đổi lấy quyền sử dụng nhà bếp vào khoảng thời gian trống, sau ba ngày dốc sức rèn luyện, Từ Tử Du cuối cùng cũng tạm tìm lại được cảm giác nấu ăn ở thời hiện đại.

Tuy rằng ở nơi đây đồ làm bếp thì đơn sơ, gia vị cũng thưa thớt, nhưng Từ Tử Du vẫn quyết không để hoàn cảnh làm khó, vào thời cổ đại, đại đa số gia vị được dùng trong nấu nướng thực chất chính là các món dược liệu Trung Y, nhưng loại sự tình này mà y cũng chịu khai ra í hả??!! ╮(╯▽╰)╭

Trong khu bếp quân doanh, đương nhiên sẽ không tìm được các loại nguyên liệu tinh hoa mỹ vị, may mắn thay, Từ Tử Du biết rõ thứ Tề Vũ Hiên cần cũng không phải là sơn hào hải vị, mà chính là loại cảm giác có người đã vì hắn mà xắn tay áo làm cơm.



Y lựa lấy một miếng thịt ba chỉ, luộc vải quả trứng gà, rồi lượn qua dược phòng tìm hoa tiêu[2], hoa hồi[3], cùng vân vân mây mây các loại gia vị khác, y tính toán nấu một nồi thịt kho, vừa đơn giản vừa ngon lành lại giúp bổ sung chất dinh dưỡng.

Sau khi loay hoay trong nhà bếp non nửa ngày, Từ Tử Du mới vừa cười tủm tỉm vừa rời đi, trên tay bưng một nồi thịt kho thơm lừng và vài cái màn thầu[4].

Trong nhà bếp lúc này chỉ còn sót lại vài vị đầu bếp đang nhìn nhau trân trối, như thể bọn họ vừa mới nghe được một tin tức gì kinh khiếp vô cùng……

Chỉ vài phút trước:

“Thơm quá a, Từ đại phu, thật không ngờ tay nghề của ngươi lại tuyệt hảo đến vậy.” Đầu bếp Giáp cười ha hả, nói.

“Đúng vậy, Từ đại phu, người cần phải dạy cho chúng ta một vài bí kíp a.” Đầu bếp Ất vừa nuốt nước miếng ừng ực vừa tiếp lời, tuy ngày thường bọn họ cũng luôn cho phép bản thân khai bữa với một mâm nho nhỏ, nhưng món thịt kho thơm nức nở như thế này, quả thực chưa một ai trong số họ từng có cơ hội được nếm qua. đam mỹ hài

“Từ đại phu, ngươi kỳ công nấu món này, chắc hẳn là để lấy lòng ai đó phải không?” Đầu bếp Bính nhắm thẳng vào nồi thịt kho kia mà hỏi, trong lòng nghĩ chỉ được ăn ké một bát xíu xiu thôi cũng đủ mãn nguyện rồi a.

“Đây là món cơm tình yêu ta làm cho Tướng quân, các ngươi nói thử xem, Tướng quân liệu sẽ thích hay không nhỉ?” Từ Tử Du bày ra bộ mặt ngượng ngùng ngọt lịm, nhìn thực giống y chang một tiểu tức phụ[5] mới được gả về nhà chồng.

Các vị đầu bếp Giáp, Ất, Bính, ……

“Ngươi vừa nói……” Đầu bếp Giáp nuốt khan. “Đây là nấu cho Tướng quân ư? Là Tề Tướng quân?”

“Đúng vậy. Ta vô cùng yêu mến Tướng quân, giờ chỉ lo không biết hắn có thích đồ ăn ta nấu hay không nữa……” Khuôn mặt Từ Tử Du toát ra một nét khát khao, tựa hồ như đang đắm chìm trong mộng đẹp về y và Tướng quân cùng nhau chia sẻ một bữa ăn êm đềm.

Đầu bếp Ất và đầu bếp Bính đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà có chung một suy nghĩ khó nói. “Ha ha…… Ngươi thực chu đáo, vậy hãy mau đi đi……”

“Ân, đa tạ các vị, nói không chừng ngày mai ta sẽ còn có thể quay lại đây. Ấy là nếu Tướng quân thích ăn đồ ta nấu……” Từ Tử Du chớp chớp mắt, đầy ám chỉ mà đáp lời các vị đầu bếp.

Các vị đầu bếp im lặng thu thập lại những món gia vị Từ Tử Du không dùng đến, trong lòng đắn đo cân nhắc, Cũng không biết tiểu Từ đại phu có thể sống sót mà trở về hay không đây……



Bưng một khay đồ ăn tỏa hương ngào ngạt, Từ Tử Du thong thả bước dọc con đường xuyên qua quân doanh, thẳng tiến đến doanh trướng tướng quân.

Bị hương thơm nức nở đó hấp dẫn, vô số nhóm binh lính trên đường không dứt được ánh mắt khỏi khay thức ăn ngon lành kia, thèm đến nhỏ nhỏ dãi, nuốt nuốt nước miếng.

Cũng không biết ai mà hảo mệnh đến vậy, được một vị mỹ nhân nguyện ý hết lòng vì hắn mà xắn tay áo làm cơm……

Trong lòng mang đủ các loại hâm mộ ghen tị hận, ánh nhìn thẳng tắp của các vị binh lính gắt gao bám lấy bóng hình mỗi lúc một rời xa của Từ Tử Du, thẳng đến giây phút họ nhận ra y đang hướng về phía doanh trướng của Tướng quân, tất thảy đều kinh hồn bạt vía đánh rơi luôn cằm.

“Thơm quá a!” Ngô Đoan đang ngồi trong doanh trướng cũng ngửi thấy được hương vị kia, nhịn không được khịt khịt mũi liên hồi, rồi bị làn hương đó dụ dỗ kéo ra ngoài.

Từ Tử Du lúc này đang làm thân với hai thị vệ canh cửa, có ý đồ nhờ vả bọn họ giúp y thông báo một tiếng.

Ngô Đoan vừa xốc bạt doanh trướng đã ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn của Từ Tử Du, nhất thời kinh diễm đến có chút đầu váng mắt hoa, cũng không biết làm sao thế này, nhưng kể từ ngày Từ Tử Du nhảy sông rồi được Tướng quân vớt ra nọ, vị Từ đại phu vốn từng thập phần không chút nổi bật này, mấy ngày hôm nay quả thực lóe sáng đến phát khiếp.

Kể từ lúc Ngô Đoan nghe được tin đồn này mà đến tận nơi chứng kiến cho đến hôm nay đã được hai ngày, trong hai ngày này, ca làm của tiểu Từ đại phu quả thực chật kín toàn người là người, hằng vô số binh lính đã viện đến đủ loại tiểu bệnh ốm vặt mà đi tìm Từ đại phu đòi khám. Quả nhiên, mỹ nhân luôn có sức hấp dẫn khó có thể chối cãi……

“Ngô Quân sư.” Thời điểm Từ Tử Du nhìn thấy Ngô Đoan, hai mắt ngay lập tức rực sáng đến long lanh lóng lánh, người này chính là bằng hữu thân thiết của Tề Vũ Hiên a, là công cụ tuyệt hảo để chiếm được cảm tình của Tề Vũ Hiên đó! Chỉ cần chứng minh được cho hắn thấy tình ý của mình với Tề Vũ Hiên là tuyệt đối chân thành, hắn chắc chắn sẽ giúp mình được không ít đâu nha!

“Ngươi nhận thức ta?” Ngô Đoan nhíu mày.

Kỳ thật, câu hỏi này là hoàn toàn vô nghĩa…… Trong quân doanh, có ai là chưa từng nghe đến Ngô Quân sư? Những lần Tướng quân ra trận, thời điểm xuất chiến đều do chính vị Ngô Quân sư này bày mưu tính kế, người mà ngoại tộc muốn săn giết nhất, ngoại trừ Tề Vũ Hiên, vị trí thứ hai chỉ có thể đặt lên đầu Ngô Đoan.

Thực chất, Ngô Đoan cố ý đáp lại Từ Tử Du như vậy, chính là để tạo cơ hội cùng đối phương trao đổi đôi lời. Không phải hắn cố ý khoe khoang, nhưng diện mạo hắn cũng tuyệt đối xứng danh anh tuấn tiêu sái[6], đứng cạnh Tề Vũ Hiên, dù thua người kia vài phần khí thế khát máu, nhưng thắng vài phần ôn tồn săn sóc.

Giả dụ hắn có dụng ý câu dẫn người khác, tuy không dám đòi trăm trận trăm thắng, nhưng có thể cam đoan tỷ lệ hơn chín phần mười thành công. Hơn nữa, Từ Tử Du nếu thực sự không có hảo ý, một người không hề có giá trị vũ lực như hắn, rõ ràng so với Tướng quân sẽ dễ ra tay hơn rất nhiều.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.